Vũ Dy - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Văn Thanh - Triệu Nguyên Phong - Ngưng Thu - Nguyễn Duy Hới - Huỳnh Lê Nhật Tấn - Nguyễn Văn Học - Đặng Văn Sử - Từ Hoài Tấn - Ngô Bá Hòa - Trường Thắng - Khaly Chàm
VŨ DY
Những khúc thơ ngày xanh khói ruộng
câu thơ ngày xanh trời tháng ba
giấu trong cánh đồng cỏ chín dụ bầy chim nhặt nhạnh
mang một hoa niên đi mất không về
nơi gót chân em tinh khôi vết buồn non lần đầu biết ruộng
bàn chân dẫm sợ đau bông lúa mẹ gặt chiều sót lại
trong mắt buồn chim ri
tháng ba
em dẫn tôi qua chiều sương xuống lạnh áo người
qua bờ đêm mộng mị
nhấp nhô những hoang phần cỏ dại
nơi lũ quạ buông lời gở trong bóng mộc miên hoa đỏ thẫm buồn
đã cổ tích lâu rồi bờ trăng lau dạt xanh ngời
đợi ta về nương náu sau những cú vấp điếng người
thời sông đi không hết
dòng xưa giờ xâm thực rác
bầy bống đêm giẫy chết
tháng ba bài thơ mẹ tím trong hoàng hôn
áo bạc trắng thời thiếu nữ
ta đi khúc buồn quê xứ
giấu trong mắt em quá nhiều chân trời
mai về nằm gối trên cánh đồng hứng đêm
nghe tiếng ai buồn như đất thở
mặc lũ chuột đồng nửa khuya ngang qua mắt tròn cảnh giác
đợi một bình minh mưa ngọt mát
tháng ba áo người hoa mướp cuối sân
vàng chiều xưa rực rỡ
ta còn đi
tóc không còn đen một thuở
cứ hẹn mai rồi hẹn mãi
hẹn về ngày xanh rơm đồng khói ruộng
nằm trong tiếng mưa
nghe mình thơ dại
TRẦN TỊNH YÊN
Đêm thơm như yếm
Giao thừa ngủ trong chùa
nghe hoa anh đào rụng như mưa
trên lối về nhà em
Những ngọn nến thì thầm sống lại
ngồi nhớ mùi bùn non
trên dòng sông bắt đầu chật chội
Đêm thơm như yếm
đầm đìa trên tay ai còn ấm rơm vàng
Dường như em còn trăng non
ngực phập phồng tiếng vạc
về gỡ những hạt mưa ra khỏi áo len
giữa sự im lặng
bắt đầu hoài nghi then cửa
có nếp nhăn thời tiết
đang trôi trong chiếc ly đựng đầy lập xuân
Từ một hoàng hôn độ lượng
chim về đập cánh trong đêm trăng
hót lời hoang dã
(lời bay như mũi tên cuồng dại)
giữa bụi đỏ u hoài
một ngày khô như ngói
NGUYỄN VĂN THANH
Ta với cây bàng
Gặp lại cây bàng góc phố
Nơi chia tay năm nào
Ngày trở về bàng đã vút cao
Lặng lẽ đứng một mình
Dòng nhựa nóng reo trong từng thớ vỏ
Thân căng đầy ấp ủ những mầm xanh
Gặp lại bàng thuở tóc còn xanh
Sau tháng năm
cùng đồng đội tô thắm cờ Tổ quốc
Ngày trở về với ba lô dép lốp
Trần trụi như bàng giữa gió rét mùa đông
Mà vẫn mơ- vẫn ước cháy lòng
được như bàng
Dâng đời
một vầng xanh che nắng hạ
Khi nằm xuống
Hóa chiếc lá cuối thu
đỏ như màu lửa
Cháy trong tim ta theo suốt cuộc đời
Chiều nay mưa giăng trời vẫn rạng ngời
Bàng đứng lặng cùng ta nơi góc phố
TRIỆU NGUYÊN PHONG
Giấc mơ tôi với chiếc giày
Đi tìm dấu chân thuở trước
Bất ngờ nhặt chiếc giày mơ
Ấn sau tán cây cằn cỗi
Gió về từ cõi hư vô
Dấu giày hằn đau vết cắt
Mắt người rạn nứt chân chim
Hẹn hò đi hoang vĩnh cửu
Bao giờ hồi sức trái tim
Ta đi tìm ngày đã cạn
Nắng chiều hoang hoải gió đêm
Nhớ thương thêm nguồn năng lượng
Bốn mùa mưa nắng nào quên
Bờ xa víu vào hồn lá
Sương chiều vá vạt mù giăng
Thịt xương hóa thành bụi khói
Chiếc giày mang nỗi niềm đau
Tìm anh bên ngôi mộ gió
Người xưa đi mãi không về
Liêu xiêu một làn khói mỏng
Bồng bềnh nỗi nhớ thương anh.
NGƯNG THU
Dẫu cho cuộc hành trình không đoạn kết
Khi là bình minh
Khi là màn đêm
Em vẫn vo tròn trong tay giấc mơ màu biển
Dẫu cơn gió tình có cờ ngang qua
Dẫu cơn sóng có chập chùng quanh em
Giấc mơ dẫu bay lên
Nhưng mà
Giấc mơ vẫn còn đâu đó.
Rất may là cuộc sống vẫn còn nguyên dấu mặt trời
Mặt trời dẫu luôn tấy đỏ
Hạnh phúc gập ghềnh vốn dĩ
Cơn oi nồng lang bạt thời gian
Màu mây mỏi lối
Cơn mưa rồi dịu dàng
Bóng nắng dừng chân.
Và rất may là em vẫn có anh
Đánh thức những hồn nhiên tuổi mộng
Ngủ ngoan đi những niệm từ lắng đọng
Rất may…
Vạn vật vẫn hành trình
Dẫu cuộc hành trình không đoạn kết
Trái đất xoay những vòng xoay chóng mặt
Ngày rồi lại lên.
NGUYỄN DUY HỚI
Ví von mùa thu
Vừa lạ lại vừa quen
Vừa gũi gần vừa xa cách
Em là gạch nối giữa đêm và ngày
Giữa đắng cay và hạnh phúc.
Em - hợp lưu của hai dòng sông
Sự giao hòa của hai thứ nhạc
Đối nghịch giữa mùa hè và mùa đông
Cực Nam và cực Bắc.
Sự phản kháng chất đầy nơi em
Và mùa thu cũng đầy nơi em
Em là thứ cỏ không dành cho loài nhai lại
Em là người tự do, em cũng tự hãm giam mình.
Nỗi buồn nơi em có dáng dấp trang nghiêm
Trang nghiêm nơi em có nỗi buồn dáng dấp
Cho anh làm một chút mùa thu
Để cây thả lá vàng lên đất
Và ngọn lửa cháy lên ở cuối góc vườn.
Sinh ra vào mùa thu
Hóa tên vào mùa thu
Chính mùa thu làm cho em rạng rỡ
Anh tự hỏi mình
- Vì sao em không phải là một loài hoa khác?
Tại sao phải là em, tại sao phải là em?
Ngày mai em xa rồi
Mùa thu theo em rồi cũng sẽ xa rồi
Những chiếc lá vàng khô biết rơi vào đâu
Và nỗi buồn anh biết rụng vào đâu?
HUỲNH LÊ NHẬT TẤN
Một âm thành tiếng
Ta một mình ngồi xuống ngắm hoàng hôn rực rỡ. Một vùng trời
rộng gấp xếp những hình nhân, một tiếng vang lên tròn xoe nổ
tung mình, một cái khe suối chảy ra như suối mở, một cái gì thấy
rõ vòng hồi sinh.
Một con đường mòn uốn éo cào cấu vùng eo biển hấp hối tàn tích
bãi cá tiêu điều ngáp dài. một sự ngẫu nhiên ở lại, một sự thay
đổi còn lại.
Một sự sống vĩnh cửu từ ơn đức cõi đời, một thân xác vỏn vẹn che
lấp, một linh hồn u mê lấp lánh tinh quang.
Một của một người ủ rũ vũng nước u lầy lội muôn nơi.
Một cái tên tôi một mình chỉ trỏ tay ở đường chân trời phía núi
non cao.
NGUYỄN VĂN HỌC
Đêm
Cùng suy niệm với hàng cây nhiều tuổi
Ngã tư ngần ngại trẻ úp vào đêm
Đời chẳng dài bằng cơn đau vừa dứt
Dưới chân đèn tim phố vỗ làm quen
Trăng nặng trĩu trên bờ vai thập tự
Nơi vực sâu xác lá nhận ra mình
Người vừa thắp cho bàn tay mục ruỗng
Những nụ cười chưa nở đã lặng thinh
ĐẶNG VĂN SỬ
Nắng
Nắng không là chim sâu
nghiêng mắt nhìn dưới lá
nắng không người xa lạ
rực ngoài vòng tay nhau…
Diệp lục xanh xanh màu
thiên thanh mùa xuân, hạ
lung linh tầng thập giá
ủ mầm trăng đêm đêm…
Nắng vàng trời bên em
mà lòng ta ấm lạ
mênh mông miền biển cả
cao ngất đại Trường Sơn…
Bóng chung thủy vô thường
song hành như nguyên - quả
đời chim di, tăm cá
Nắng nhuốm lòng… thiên niên.
TỪ HOÀI TẤN
Nghĩ về hàng cây dưới đường
trong một buổi chiều mưa
mưa miền Nam
qua như không có
trời lại trong
như mây chưa bao giờ vần vũ
hàng cây dưới đường
những giọt nước đọng lại như chút nước mắt thừa trong buổi chia
tay của đôi tình nhân
rồi cũng bốc hơi theo gió
cũng không có gì còn nhớ
như mưa miền Nam
ngày xưa đôi ta đã từng dưới con đường này
mỗi chiều không thể chịu được khi chưa gặp nhau
gặp nhau chỉ để nhìn nhau
rồi tạm biệt
như cơn mưa chiều tạt qua
đời vẫn quay nhịp cũ
bởi vậy đôi ta
không sống được cùng nhau
hàng cây dưới đường qua nửa thế kỷ
mỗi mùa mưa đi qua
còn đọng lại
giọt nước
nhắc nhở chúng ta nỗi chia lìa
dữ dội và khốc liệt trong một thoáng
như mưa miền Nam
không còn những gì sau đó
NGÔ BÁ HÒA
Đồng
Tuổi thơ tôi thơm mùi cánh đồng
úa vàng nỗi đau bỏ ngỏ
trên mi mắt cha buồn
mẹ vẫn về theo từng ngọn gió
Tuổi em tôi gửi theo nhánh cỏ
xác xơ mỗi chiều
tôi chạy theo tiếng gọi
nơi nào cũng em mà không nhìn thấy em!
Tôi lớn lên mang hình cánh đồng
rộng trong tim và sâu trong mắt
mẹ vẫn về trong lời gió hát
em lớn lên trên ngọn cỏ non
Tôi ra đi một chiều cỏ úa
bỏ sau lưng đám cháy tro tàn
đâu biết rằng tàn tro cỏ cháy
lại bật lên ngàn vạn cỏ non!
Ngày trở về đầy những héo hon
cánh đồng vẫn thơm những chiều cay mắt
mẹ vẫn về trong lời gió hát
cỏ mướt xanh!
TRƯỜNG THẮNG
Những đứa con của rừng
Quay guồng
Dệt vải thổ cầm
Má ửng hồng
Mồ hôi lấm tấm
Gió lùa vách núi chơi vơi
Đàn muôn điệu
Rừng tươi mươi xanh đằm
Gái Pa Kô nhìn
Trời nghiêng thăm thẳm
Thoăn thoắt đôi tay
Duyên dáng yêu kiều
Em bỏ lại rừng
Những cơn khát mùa yêu
Mai anh nhé
Hoặc chiều em hẹn anh
Bên đồi sim tình tự
Anh có biết không
Thần Rừng chúng mình
Bao đời tha thứ
Và anh
Chưa một lần
Lấy chuyện đó làm buồn
Rồi một ngày
Em cùng anh lên nương
Trồng sắn khoai
Trỉa lúa khô lượm củi
Anh bên em
Nhắp lá rừng
Thổi điệu Cà lơi, Adên
Muôn thuở
Mang tình yêu
Bay vút tận rừng xanh
Anh chân thành
Em ngã vào lòng
“Muốn mặc Zèng thì ngược lên aroh
Ta oais”(*)
Và những đứa con của rừng
Của anh của em
Ra đời mỗi ngày khôn lớn
Vươn vai giữa đại ngàn
Trồng cây bông cây chàm
Đạp bùn non
Gửi con gái quê dệt thổ cẩm
“Muốn mặc Zèng thì ngược lên aroh
Ta oais”
Như thời Ba tìm đến Mẹ gieo mầm.
--------------
(*) Câu ngạn ngữ về tình yêu nam nữ của tộc Pa
Kô.
KHALY CHÀM
Rồi lại thêm ngày nào cũng mới
một ngày mới
rồi lại thêm ngày nào cũng mới
không thể tiên đoán được thời khắc về cơn mưa
và mật ngữ thời gian trong dị bản của từng chùm ánh sáng
chúng ta có thể hiểu thấu một hàm ý
những đóa hoa rực rỡ sắc màu chảy tràn giai điệu vô thanh
giấc mơ đã viền quanh mười ngón tay lấp lánh
này em. làm sao nhớ hết tiếng chim ríu rít hẹn hò
khi thành phố luôn xôn xao cùng bầu trời xanh màu ngọc bích
nào hay tầng không cát bụi mãi lửng lơ nghe lời gió hát
xin đừng quán tưởng đến hồng ân nhẹ hẫng từ lửa mặt trời
một ngày mới
rồi lại thêm ngày nào cũng mới
giọng nói mùa màng nở ra hương thơm mùi diệp lục
chỗ chúng ta ngồi ký ức quay về
nhìn hai chiếc bóng lặng thinh không cần định nghĩa
có thể sẽ phải già nua trong từng ý nghĩ
vì sự hủy hoại nào cũng đều rất thực phải không em?!
(TCSH333/11-2016)