Nguyễn Thị Minh Ngân, sinh năm 1989, hiện đang sống và viết tại Daklak, ký bút danh Lâm Hạ dưới những trang viết.
Với Lâm Hạ, thơ nhiều khi cũng chỉ là cuộc chuyện trò của riêng mình, đối thoại với không gian đời thường được thi ảnh hóa, đối thoại với giấc mơ ngày cũ và cả những ngày chưa tới… Những cuộc đối thoại dưới ánh trăng mộng mị, không có kết thúc, những điều tưởng rời rạc song lại dẫn dắt người đọc đến những kết cục bất ngờ. Một cái gì đó dốc ngược đến cạn đáy, mang lại những lạ lẫm khi chạm vào không gian thơ Lâm Hạ…
LÂM HẠ
Hóa thân
Anh
em nghĩ đồ vật ấy mà
chúng sẽ chẳng bao giờ nói dối chúng ta đâu nhỉ?
nếu được thế thì em sẽ ước
anh là một chiếc va-li
đi bất kỳ nơi nào em cũng mang anh đi cùng
tống mọi thứ hầm bà lằng của em vào trong ấy
anh sẽ cất giữ chúng chứ?
hay anh muốn làm một cái lap-top
em gõ mỗi ngày
cũng khá thú vị đấy
nhưng có lúc em gõ toàn những điều dở hơi đen đúa tối màu
thật khổ cho anh
hay anh làm một chiếc ô nhỉ
che mưa cho em thì thật hay
nghe có vẻ khá lãng mạn
nhưng em e rằng anh sẽ bị cảm cúm
một ngôi nhà thì sao?
em sẽ ở lỳ trong ấy
với những buồn vui giận hờn
nhưng sẽ có lúc em ham chơi mà chạy nhảy tứ tung
bỏ quên anh cùng nắng mưa và bao kỷ niệm
nếu một ngày em đi du lịch dài hạn
anh sẽ nhớ em chứ?
cuối cùng thì
em nghĩ ổn hơn cả
là làm một trái tim
nếu anh cứ nằm mãi trong ngực em như thế
mỗi sớm mở mắt
dù có mong muốn vạn lần chết đi
thì chúng mình
vẫn được
thở
cùng nhau…
Nơi đáy tách café
ngày đã cạn rồi
đáy hoàng hôn khép
tách cà phê loang
khói chiều
cà phê cạn rồi
lanh canh từng viên đá vỡ
đêm vỡ
vào mắt em
em cũng cạn rồi
thanh xuân
nỗi sợ
giấc mơ
nước mắt
mùi hương
ngắm mình nơi đáy tách cà phê
ánh mắt mắc cạn
nỗi nhớ mắc cạn
anh
neo vào đâu
buổi chiều này?
anh
em mắc cạn
vào vô cùng anh
loanh quanh nơi đáy tách
nếm từng giọt cà phê đắng
đến ngọt tim
Một nửa
Trái đất thì tròn nhưng chưa bao giờ đồng nhất
luôn có một bên sáng và một bên tối
dù nó quay quanh một cái trục
và 24 giờ thì không giống nhau
còn dư vài giây
để 4 năm dài 1 ngày nhuận 366
Mặt trăng thì không tự mình phát sáng
nên có nhiều lúc nó tham lam muốn chiếm trọn mặt trời
để làm ra nguyệt thực và nhật thực
một sự xâm thực bất thành
có lẽ nó ghen tị với cả những vì sao
dù đôi khi chúng tắt lịm từ lâu
trước khi ánh sáng của chúng chạm vào đồng tử
mắt chúng ta không phát sáng
nên chúng ta cũng tham lam như mặt trăng
muốn thu vén tất cả vào võng mạc
nhưng mỗi người luôn luôn là một nửa
như nửa trái táo
lưu lạc
Em là một nửa anh
anh là một nửa em
chúng ta chạy vòng quanh trái đất
được mặt trời chiếu sáng mỗi ngày
dù nhiều ngày giăng mây và nặng mưa
mỗi tháng chúng ta được ngắm mặt trăng
huyền ảo
dối lừa sự ma mị giữa đêm trong vài giây
của đôi mắt tham lam và đa tình
tự lừa dối mình chúng ngọt hơn ánh sáng mặt trời
Tình yêu là một vòng quay hai mặt
luôn có sáng và tối
ngày và đêm
si mê và cay đắng
khi chúng ta gần nhau nhất
là chúng ta xa nhau
một cung đường dài như xích đạo
Chúng ta sống 24 giờ một ngày
để vài dây đong đưa nơi nào đó
chứa đựng sự ghen tuông ích kỷ nhỏ nhen giận hờn
4 năm sẽ tròn một ngày
có thể gọi là tình yêu
Tình yêu luôn là một nửa
rải trên ngày và đọng nơi đêm
cất giữ một nửa anh và một nửa em
nên đừng đòi hỏi chuyện tình viên mãn
Tình yêu tồn tại
còn tình yêu nguyên vẹn
thì không.
(TCSH345/11-2017)