HÀ DUY PHƯƠNG
Muôn thuở
(Riêng K )
đến đây cùng anh
ta đi ngược cơn say
về lại nơi chưa bao giờ có những phiền muộn
em - người đàn bà lắng cặn
trong veo
tựa giọt sương đau cựa mình trên răng lá
đến đây cùng anh
mùa sương mới
ngày rung lá cỏ
ta yêu như cơn say
chưa chớm đục bao giờ
em - người đàn bà đắng
vành môi vắng lặng ngọt ngào
từ độ hôn mê
trái cấm địa đàng chín mọng
trong mắt em đỏ khảm nỗi-vội-vàng
nơi hoang mang anh vừa kịp lớn
anh đã qua bao miền đất lạ
không nơi nào đẹp bằng trái tim em
có bờ gió ướt
cho Thơ men chải mượt mà
tóc nắng mắc võng ru nhau
em - người đàn bà lắng cặn
vành môi vắng lặng ngọt ngào
đến đây cùng anh hỡi người đàn bà đắng
muôn thuở cơn say chưa thôi rời rã
muôn thuở cơn yêu bao giờ cũng lạ
muôn thuở ta yêu
tựa giọt sương đau cựa mình trên răng lá
Giấc mơ em
đè lên giấc mơ những ngày chảy máu
em bầm đỏ ưu phiền
nơi ảo ảnh vành môi anh ẩn hiện
nụ hôn cười nỗi nhớ rưng rưng
em rướn níu lưng chừng khao khát
chấp chới vòm ngực mây non
cơn mưa dột từ dĩ vãng
mùa trăng nát bóng dội về
anh đến từ cơn mê
khi muôn ngàn ánh vỡ đã ghim vào giấc mơ em
còn gì cho nhau - ta còn gì cho nhau
ngoài những giấc mơ
ép máu
Giấc mơ cho anh
Sài Gòn mùa hè nhiều đêm mưa rất nhẹ
bên khung cửa sổ không buồn khép em nằm hứng những hạt mưa ve
lạnh mát ướt buồn nỗi nhớ anh
những hạt mưa đọng trên má em sao trong lành và dịu ngọt quá đỗi
em nhớ anh hơn bao giờ
giá như anh là mưa - những hạt mưa chạm vào em đêm nay...
không biết làm sao để cố mài những con chữ
cho ngôn ngữ rực ngời ánh sắc xuyên tim
em nằm vẽ lặng im bằng màu son của gió bằng màu mắt của mưa
em nằm vẽ ngu ngơ một cái chết khù khờ
dòng sông bầu trời và những ngôi sao bơi
có cô gái trầm mình nơi chân cầu Ô Thước
tiếng quạ thất thanh cánh gãy dọc hiên đời...
cuối con đường ta không thấy nhau
nhưng bước dừng đã chậm
chẳng thể quay về
mưa uốn mình vẽ lên em giấc mơ nằm ngửa
(TCSH345/11-2017)