Tạp chí Sông Hương - Số 347 (T.01-18)
Trang thơ Trần Quốc Toàn
09:51 | 06/02/2018

Một khả thể: Tách bóng thế gian ra khỏi sự vật. Trần Quốc Toàn dùng vỏ não múc tháng năm đổ vào cuộc đời mình như một hoài vọng về dòng nước mắt chảy buốt cõi hoang sơ.

Trang thơ Trần Quốc Toàn
Ảnh: internet

Cảm giác con người này bao năm ngủ vùi trong ác mộng, bỗng một đêm ngồi dậy bên ánh đèn vẽ bông hoa trên bức tường bỏ hoang. Cõi hồ nhiên hiển lộ gam màu của trí tưởng, và quanh anh cảnh vật đời thường vẫn tuần tự nhịp sống của nó song ảo huyền như tĩnh vật: con mèo nằm dưới nấm mộ mưa, con chuột buồn nhìn trăng tang - những hình ảnh như phát sáng từ vô thức khiến kẻ sáng tạo lần đầu tiên ngờ vực chính mình…
      Trần Nguyên (gt)



TRẦN QUỐC TOÀN

Từ một bông hoa đã lụi tàn

Bông hoa nở trên bức tường bị bỏ hoang

Buổi sáng những con ong bay đến để lấy mật
Buổi trưa cơn gió mang phấn hương để gieo vào không trung
Buổi chiều từng cánh hoa rơi trước khi ánh sáng mặt trời lụi tắt
Buổi tối những giọt sương lạnh ấp lấy bọc non đang tựu thành hạt


Vượt qua thời khắc giao mùa
Những dòng suối chảy trên hoa
Những vì sao sáng trên hoa
Những chồi non nhú lên từ hoa


Từ một bông hoa đã lụi tàn
Bức tường đầy những bông hoa mới nở
Ở một bức tường hoang khác
Những khu rừng đang tái sinh...



Linh giác trắng 2

Trong chiêm bao những quả chuông rụng xuống
Trong chiêm bao nỗi đau mọc trên da tôi
Phân thân làm một loài trùn cô độc
Trong chiêm bao tình yêu thật lạ lùng
Đến nỗi bức tranh gió chuyển dòng chảy của Đại Tây Dương
Trong chiêm bao dòng chảy xối xả tràn qua mắt, tai và chiếc mũi
con mèo trắng
Tôi tách cái bóng thế gian ra khỏi mọi vật
Rừng thông mù sương lửa đỏ ráng chiều
Trong chiêm bao cây tử cung sinh nở những ấu trùng đỏ
Nước mắt chảy buốt cõi hoang sơ
Trong chiêm bao tôi vặn nhỏ cây đèn dầu
Bão cuộn thành một cái giếng diêm sinh
Để chạy ra khỏi sự diệt vong
Trên lưng tôi nặng oằn những quy luật
Trong chiêm bao bán cầu não trái đã ngưng làm việc
Tôi bắt đầu cảm nhận được giống cái đã sống hằng triệu năm
bằng bán cầu não phải
Trong chiêm bao tôi thấy rừng núi đang sạt lở
Những ngọn tháp bắt đầu mở hội lưu dân
Trong chiêm bao tôi đi mãi trong những mùa biển đói
Và gặp một con sóng chết trôi.



Khả thể

Ngày sẽ lạnh dần
Bóng mây trôi qua khỏi núi
Nốt nhạc giọt sương
Năm ngón tay gầy ruỗng.


Một người ngủ vùi mười năm trong ác mộng
Bỗng một đêm ngồi dậy bên ánh đèn
Con chuột chạy dưới gầm bếp
Ánh trăng soi trên nóc nhà
Một bông hoa nở lúc mờ sáng
Kim đồng hồ báo thức
Chiếc áo choàng khoác lên mùa đông.


Thế gian treo sợi nắng đầu tiên lên tóc
Đôi mắt mở to nhìn khu vườn
Mười năm trôi trái táo đã chín
Con mèo đã nằm dưới nấm mộ mưa.


Phũ phàng!
Người đàn ông nói
Như sống lại triệu nỗi đau nơi ngực
Đứng ở ngoài bờ cỏ dại
Dấu chân rớt lại là chiếc lá cây nhang.


Buồn vẫn buồn
Trái me chua
Con chuột chút chít kêu
Con mèo vẫn hiện về trong ống khói
Người đàn ông nói
Thế gian này thiếu một giọt mưa…


Dù những đêm trời trở trong giấc ngủ
Cơn điên triền miên
Con mèo trèo qua cửa sổ rồi leo qua ống khói
Con chuột buồn nhìn trăng tang.


Ngang qua những mảnh đất xa lạ
Người đàn ông trầm tư về mười năm
Về sự nhầm lẫn trong trí nhớ
Có lẽ đóa hoa và chiếc kim đồng hồ
Chìa khóa mặt trăng và não trạng bầu trời…


(TCSH347/01-2018)




 

Các bài mới
Mẹ (14/02/2018)
Phố Phái (13/02/2018)
Các bài đã đăng
Cõi một (31/01/2018)
Rose Agathe(1) (26/01/2018)