HOÀN NGUYỄN
Hai cái bóng trên tường vôi trắng
kêu gì thế thạch sùng
ai bắt
nhịn ngày
cày đêm lụng bụng
chặc... chặc lưỡi
bắt muỗi
đuổi nhau thạch sùng săn lùng vờ vịt
tìm bạc tiếc vàng nhà chị có gì đâu
chị ghét rồi thôi mày sang nhà khác
nhà chị nhếch nhác
cười diễu chị phải không? trêu chị đúng không? nhà cửa trống thông
chỉ còn sạch... sạch...
sùng thấy đấy đời chị nghèo không
một mống đàn ông
cả cái bóng người tình trên vách
tàn canh
sương rớt ngoài hiên
tiếng mõ trâu lách cách
gà gáy rồi còn thao thức
chị giàu lắm gối chăn nước mắt
chị mơ tìm Ngưu Lang - chắc mày
đi tìm vàng
vỡ cả rồi đôi mộng
ngủ đi
thạch sùng ơi
nay mất ngày mai được
khêu ngọn đèn dầu lên leo lét
bóng ta đen - bóng mày đen in trên bức tường vôi trắng toát
Trong thơ em chúng mình yêu nhau
trong thơ em anh không có tuổi
trong tình anh em vốn dại khờ
Anh như trăng soi
trang trang hồng ánh mặt trời
Anh là gió là mây
hòa vào thơ hòa vào trang viết
tim thơ rung
mến thương tha thiết
không rượu
không trà
mà em say
phải anh là hoa lá cỏ cây
là bản tình ca
ru em yên giấc
khăn mềm
dịu dàng lau nước mắt
mặt trời anh lên
em giấu tim này
Người đàn bà trong thơ
mê say
Người đàn ông trong thơ
không tuổi
nép vào
khát khao đắm đuối
nông nổi yêu như thuở ban đầu...
trong thơ em
chúng mình yêu nhau!
(SHSDB28/03-2018)