NGUYỄN HỮU PHÚ
Đêm lao xao
nghe chiếc lá nằm bên hiên sùi sụt
gió lạnh lùng hun hút chiều tàn
thương cái rét. vòng tay. đỏ mắt
tháng ba rối bời trong kí ức. lang thang
đêm lao xao
câu thơ khuyết nửa
cái nhớ tật nguyền nhuộm đỏ lá bàng rơi
những giọt mưa luống cuống chạm vào khung cửa
con trăng gầy. chăn chiếu khô rang
đêm nhớ ai mà héo hắt buồn vương
đừng giống như em mấy bận ra vào
anh có thấu chăng lẻ loi câu hát
giọt đêm buồn rơi trắng cả giấc mơ!
Những kí âm đêm
giữa mênh mông thinh lặng
nhưng sao nghe có tiếng lao xao
hình như ở rất gần
hình như ở rất xa
đã mấy bận hoa gạo nở
dằng dặc đêm đêm
câu hát ngày nào ai nỡ quên
câu hát ngày nào em còn nhớ trong chiều se gió
câu hát ngày nào trong chiều mây vần vũ
hàng cây rũ lá bên vệ đường
mắt đỏ
cánh cò trắng lạc lối ngang qua
bầu trời đêm nay không có một chút gió
ngoài bãi, đám cỏ gà cúi đầu lặng lẽ
những kí âm đêm vàng võ bến xưa!
Thành phố
thành phố chìm trong ánh đèn xanh đỏ
thành phố chìm trong tiếng nhạc xập xình
thành phố chìm trong ngã ba, ngã tư tắc đường, inh ỏi
thành phố bừng lên trong những giấc mơ
giấc mơ ra đi từ những vùng quê
Mẹ già, em thơ, chị bưng bán gánh
bầy muỗi lào xào rình mò giấc ngủ
tỉnh tỉnh mơ mơ. khách lướt ngang qua
năm cắc, mười đồng lận lưng ba bốn lớp
gửi về quê đau yếu, học hành
khói bụi bám dày đầy quần dép áo
mồ hơi rơi ướt cả đường chiều
thành phố chìm trong ánh đèn xanh đỏ
mơ về ngày trăng sáng triền sông!
(SHSDB28/03-2018)