NGUYỄN THỤY VÂN ANH
Người đàn bà và đứa trẻ
Nỗi buồn lắng cặn
Trôi trên vách thời gian hằn lên chiếc bóng
Mùa đông đi qua để lại ngọn nắng bù nhìn
Lắt lẻo sông trôi
Gửi nỗi buồn trên mắt gió xanh xao
Hàng dâm bụt cúi xuống ru mùa chưng mật
Gã trai làng dắt đôi trâu già đi mất
Sau cú rùng mình dò dẫm trong đêm
Người đàn bà ngồi trì níu thời gian
Bình yên và cơn khát
Qua ngạch cửa để buồn ở lại
Ngày trống không nỗi nhớ nằm im
Đứa trẻ thừa nhiễm sắc thể trước sân
buồn vui không đoán định
đứa trẻ có đôi mắt mê muội của những tuần trăng
gọi xuống phía ngày bỏng rát
người đà bà nhìn đứa trẻ
hóa ra cõi người mê dại
dáng gã trai làng xa hun hút
lớp bụi mờ còn lại đứa trẻ ngơ ngơ
ngày dỗ yên những ranh giới quặt què
ngõ nhà mơ thức
qua chiếc cầu ván mục
cơn mưa dư lượng
người ra đi có nhớ lối quay về?
Không dưng khóc cười
Vá những nỗi đau chảy thành dòng ngược gió
Bàn tay gầy lạnh cóng
Hoang hoải chiều mưa
Góc bếp bập bùng
Từng sợi khói nghiêng về trời kín một góc mênh mông
Người mẹ già mái tóc trắng như sương
Chứng barkinson biến bà thành đứa trẻ
Nhớ nhớ quên quên
Trong mớ hỗn độn ngày thường
Những đứa con một thời bấu víu mẹ
Lạ quên cả tiếng cười của mẹ
Dù chúng không bị chứng barkinson hành hạ
Và những bức tường vôi bủa vây
Người mẹ già gạn lại nỗi đau
Hoàng hôn đổ tràn ngõ vắng
Bóng thời gian ngạo nghễ cheo leo tận cùng đáy vực
Chiêm bao về trên đôi cánh điêu linh
Trong một hoàng hôn khác
Những đứa trẻ quay về như lần đầu tiên biết khóc
Nỗi đau kết cườm rơi vào im lặng
Không dưng khóc cười một thoáng hư vô?
(TCSH354/08-2018)