Tạp chí Sông Hương - Số Đặc Biệt (T.3-19)
Chùm thơ Mai Tuyết
09:12 | 26/04/2019


MAI TUYẾT

Chùm thơ Mai Tuyết
Ảnh: internet

Muốn nghe lời vô ưu

Mẹ đứng ở nơi đâu
trong sâu thẳm thế gian này
Để bên đường con nghe buổi đông về trên tóc
Ngày cuối năm mưa rơi nhiều hay nước mắt
Những cơn đau còn váng vất ở bên đời


Chỉ là mưa thôi - mưa ướt mất nụ cười
Trong cơn mưa chiều nay con chợt thèm hơi ấm mẹ
Những giông tố đi qua
Những đợi chờ triền miên dẫu biết là không thể
Níu kéo được thời gian
Níu kéo được sợi khói lam làm ấm góc bếp nhà


Phía lưng trời sợi khói ấy chợt nở hoa
Con xin nắng cõng mẹ về nơi cánh đồng xanh cỏ sớm
Làn mây kia xin chớ bạc mái đầu


Con không biết tại vì đâu? vì đâu?
Nửa giấc chiêm bao
Nửa nụ cười trên môi con tắt lịm
Những bước chân khô rụng xuống giữa thiên đường

Mẹ có kịp về tháo rời giùm con những tai ương
Tay mo cau mẹ vỗ về con ngoan ngủ
Lời vô ưu mẹ cho con thắp nến giữa thinh cầu



Nếu như có một ngày

Nếu như có một ngày
Con trở về bên ngôi nhà cũ
Nhà vắng tanh mưa nhỏ giọt bên thềm
Con đừng khóc, đừng gọi mẹ mà hãy để lòng nhìn thẳng phía trời đêm
Nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng mưa đêm như tiếng lòng đang ào ạt


Nếu như có một ngày bàn chân con bỏng rát
Xoay bên nào con sóng cũng tràn lên
Con hãy ngước mắt nhìn bầu trời xanh khe khẽ gọi tên
Vệt nắng ấm mẹ len về dỗ con vào giấc ngủ


Nếu như có một ngày
Con cảm nhận tình yêu mẹ dành cho con chưa đủ
Thì con nhé ! Chờ sau cơn mưa con sẽ thấy cầu vồng
Cái màu đỏ ráng chiều kia là hồn mẹ bay về phía mênh mông
Trái tim ấy được cơn gió chở về nơi không có nắng


Nếu như có một ngày
Con trở về bình yên và bước đi thanh thản
Mẹ chắc rằng lúc ấy con đã đủ lớn khôn
Không cần mẹ chở che và nép vào cánh cửa kia buông tiếng dỗi hờn
Nơi con bắt đầu đi cũng là nơi mẹ ngày đêm mong đợi


Nếu như có một ngày
con cần mẹ, gọi mẹ ơi! mà bước chân già nua mẹ chưa kịp tới
Con đừng quay đầu, đừng tìm kiếm mẹ nghe chưa?!
Đừng để hồn mình dễ vỡ theo những hạt mưa
Hãy nhìn thẳng, bước đi và kiên định
Như thế mới là con của mẹ có biết không?!



Cánh diều ngày ấy

Cuối dốc chiều nhập nhoạng ánh hoàng hôn
Cầu vồng đỏ phía chân trời như muốn rơi xuống núi
Chiều không mây gọi thầm trái tim tôi năm mười tám tuổi
Ở đâu rồi xin hãy trở về đây


Mười ngón tay gầy đan mãi tóc gió bay
Chầm chậm bước một mùi hương rất lạ
Chú chim sâu nhẹ nhàng chuyền trên cánh lá
Bỗng giật mình vỗ cánh liếc nhìn tôi


Phía núi xa - chắc cũng rất bồi hồi
Nghe nhớ lắm một mùa thu xa lắc
Chú diều nhỏ trong tay ai chợt gió chiều im bặt
Mà cánh nhỏ không lên rớt xuống rụng bên đồi


Biết làm sao khi con diều nhỏ rách đôi
Dây vẫn nằm ngoan trong tay sao tôi tìm kiếm mãi
Không thể nào nỉ non
không thể nào hóa giải
Nên tình đầu không cánh cũng bay đi


Chiều nay về chốn cũ đồng xưa cỏ xanh rì
Tôi thấy lại tôi đang nắm dây cho diều bay lên mãi
Nhưng... chỉ mình tôi thôi người chưa bao giờ quay lại
Cớ sao nhìn cánh diều nghiêng, chao gió nhớ một người.


(SHSDB32/03-2019)





 

 

Các bài mới
Chia (20/05/2019)
Các bài đã đăng