Nguyễn Đức Tùng - Nguyễn Khắc Thạch - Phạm Trường Thi - Bùi Thủy - Lê Xuân Đố
NGUYỄN ĐỨC TÙNG
Lắng nghe
Khi người chết ra đi
Họ không còn nghe bạn nữa
Những điều chúng ta vừa nói
Nắng chiều, tóc mai xưa, cánh cửa
Lòng thương nhớ khôn nguôi
Những thứ ấy họ biết cả rồi
Có khi đã quên
Xòe tay ra: bóng đêm dày đặc
Họ đi sâu vào, tiếng nước chảy róc rách
Cho đến khi không còn ánh sáng
Nếu lắng nghe, họ biết chúng ta khóc
Nhưng họ không lắng nghe, còn nhiều việc phải làm
Lồng ngực bạn nóng ran
Lưỡi bạn bỏng rát
Chúng ta phải đi tìm một ngôn ngữ khác
Như họ từng đoan chắc rằng sẽ gặp lại cuối đường kia
Tình yêu
Tình yêu nói: hãy đứng lên
Bếp lửa nói: hãy ngồi xuống
Cơn mưa nói: hãy bước tới
Sự sống nói: hãy quay lại
Kẻ thù nói: hãy im lặng
Bức tường nói: mở ra
Con sông nói: hãy dừng lại
Cỏ may nói: hãy sáng chói
Cái chết nói: buông tay ra
Bình minh nói: hãy đánh thức
Chiến tranh nói: khóc đi
Mẹ nói: sao các con không về nhà
Biển nói: chúng ta yêu nhau
Lỗi lầm nói: thà mặn như muối
Thù hận nói: sẽ đỏ như máu
Bạn bè nói: tiệc rượu chưa tàn
Vầng trăng nói: hãy khóc trên vai
Mặt đất nói: ngày mai, ngày mai, ngày mai
Khi còn trẻ
Khi còn trẻ
Anh có nhiều người yêu
Khi về già
Anh không yêu ai nữa
Buổi sáng, cà phê sữa
Buổi chiều, mùi hương
Nếu anh chết đêm qua
Bạn bè đi ngang nhà
Hương sẽ còn nghe thoảng bay
Hai ngày sau, vẫn thế
Ba ngày, thơm hơn nữa
Như một bông hoa nhài
Hương lừng vang trước khi tan rữa
Khi nỗi đau buồn
tràn ngập chúng ta
Khi nỗi đau buồn tràn ngập chúng ta
Tai nạn trên đường ngày đêm xảy tới
Khi máu anh em không ngừng chảy
Anh đã đi xa rồi
Dòng sông khô cạn, nhà cửa tan hoang, bạo lực học đường
Người giỏi nhất chỉ nghĩ một việc: lìa bỏ quê hương
Khi nỗi lo buồn khắp nơi, chuông nhà thờ
Gióng giả từng hồi, cuộc bao vây
Thành phố, những người chết không nhà đi mãi
Trên đường, mùa hạn kéo dài
Giếng cạn, trăng mòn, đá vỡ
Khi anh đã đi xa
Thì một hòn đá bước ra
Từ trong bức tường, giữa những hòn đá khác
Bước ra, rắn chắc, đầy tràn, trắng xóa
Và chúng ta tập nói mỗi ngày: cám ơn, cám ơn
Quán rượu
(Với Nguyễn Trọng Tạo, Hoàng Ngọc Hiến,
Nguyễn Thụy Kha)
Không có lá vàng rơi
Trên cây đàn ghi ta
Người ca sĩ mù
Nhận ra mùa thu
Bằng giọng hát của chính mình.
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Gửi Nguyễn Trọng Tạo
Thời anh sống mỏi nhiều câu hỏi mệt
Đến thời tôi chín bỏ làm mười
Biên chế cõng mấy nhà thơ tầng trệt
Ăn nói cao hơn tầm thước con người
Thời tôi sống ruồi nhặng sành mâm cỗ
Họ hàng tôm vẫn lộn đít lên đầu
Chó ngoại hết hời ra kiếm ăn hè phố
Trẻ bụi đời lòng cạn mắt sâu...
Thời tôi sống vô cảm điều trông thấy
Dọc đường quan mặt nạ mặt tiền
Tôi ươn bạc chay thiền phù phiếm
Anh tinh đời vờ một gã ham chơi
Thời tôi sống thương mình trơ cá gỗ
Nỏ tơi mang mà chẳng áo công hầu
Đất của cỏ thì trời cao gác trọ
Sợ miếng mồi như cá sợ mắc câu
Thời anh sống khác thời tôi sẽ viết
Sống thời tôi chín dễ nên mười
Nhưng không dễ sống mà không biết
Sống mà nghi mình có phải là người
PHẠM TRƯỜNG THI
Tạo ra đi
Thế là Tạo không xem trận bóng đá ngày mai
Cuộc đối đầu giữa tuyển Việt Nam và I rắc
Với Tạo lúc này ai thắng ai thua cũng mặc
Tàu rúc còi rồi - Tạo phải ra đi...
Hành trang Tạo mang theo chẳng có gì
Ngoài chai rượu cầm tay đang uống dở
Gửi lại “Làng Quan họ quê tôi” bao nỗi nhớ
“Khúc hát sông quê” thấm đượm tình người.
Kìa là cái dáng ngông nghênh quen thuộc
Đôi môi thường khô ẩn dấu một nụ cười
Như khi mô áo khăn vô xứ Huế
“Ta tỉnh đền đài ngả nghiêng say”*
Tiễn Tạo ra đi bao người đã đến đây
Bước nối bước nhau thân quen và xa lạ
Giữa ngày đông trời giăng mưa buốt giá
Để chia tay chàng thi sĩ tài hoa.
BÙI THỦY
Tiễn anh
(Vĩnh biệt nhà thơ, nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo)
Sao anh không đợi? Đừng về
Cưới câu quan họ bao đê Sông Cầu
Chờ loan phượng thắm cơi trầu
Chờ hội Lim đến. Còn lâu đâu mà!
Sao anh vội vã đi xa
Để làng quan họ đông sa mưa dầm
Để buồn vạt áo tứ thân
Nón quai thao rũ dưới sân đình làng!
Điệu dân ca nắng mơ màng
Theo anh về với rộn ràng sông quê
Lam giang con nước mải mê
Chẳng buồn làm dáng quanh đê sớm chiều
Chợ đông bóng mẹ liêu xiêu
Đón anh về với phiêu diêu đất trời.
Thênh thang chốn quê hỡi người
Đằm sâu câu hát cho đời lý lơi…
LÊ XUÂN ĐỐ
Nguyễn Trọng Tạo
Nguyễn Trọng Tạo trò chơi lành của tạo hóa
Sinh ra để cười
Hồi kết
Người rơi nước mắt
Làm thơ làm nhạc làm tình
Rình rang bống bang thế sự
Rượu tôn vinh Tạo hay Tạo tôn vinh rượu
Bạn rượu rộn ràng thơ nhạc nhịp nhàng
Lãng du nhịp chày lên xuống
Tạo đi rồi
Ai “tin thì tin không tin thì thôi”*
Đào hoa mai đào cúc tím
Hà Nội Huế Sài Gòn tà áo tung bay
Ruột gan quê nhà xứ Nghệ
Câu ví dặm “úp mặt sông quê”**
Xẩm xoan mù díu dan câu thơ ánh sáng
Dấn thân trò chơi lãng mạn
Hồng Lĩnh Trường Sơn góp phần xương máu
Tết này Tạo không còn mừng tuổi lúa***
Lúa nghẹn đòng
Lúa lại đơm bông
Đâu có gì còn mất
Tình yêu có thật
Tạo còn rong chơi.
--------------
* Thơ Nguyễn Trọng Tạo.
** Nguyễn Trọng Tạo phổ thơ Lê Huy Mậu bài hát Sông
quê.
*** Tết về quê, Tạo lộn trái túi vung tiền xuống ruộng
mừng tuổi lúa.
(SHSDB32/03-2019)