TRẦN XUÂN TRƯỜNG
Chị
Đong làm sao hết chị ơi
Cuối mùa hoa gạo đang rơi rất nhiều
Người về bến vắng cô liêu
Con đò ở lại nắng chiều sang sông
Thương em chị chẳng lấy chồng
Thương em chị để má hồng phôi phai
Bóng em vừa mới ban mai
Mà sao bóng chị đã ngoài hoàng hôn
Xác không nuôi nổi phần hồn
Em ngồi ném tiếng thở dồn vào đau
Chị quỳ trước Chúa nguyện cầu
Ngày mai có một phép màu cho em
Đôi chân gặp lại lối quen
Thắp bông hoa gạo làm đèn như xưa
Chị về lặng lẽ bên mưa
Dắt em qua
những ngày
chưa
biết buồn...
Chờ
Cỏ lên đằm nét mực xuân
Sao chưa thấy bóng người quân tử về
Để con bướm trắng ngô nghê
Bay qua vườn vướng bùa mê cải ngồng
Cô tôi ở vậy chờ chồng
Tóc thề buộc ngọn gió đông đang tàn
Chiều nào ngõ tím hoa xoan
Nón chao bịn rịn tiễn đoàn quân đi
Chiều nào mưa bụi li ti
Cánh hoa đào rụng nói gì cành đau
Bên gương sợi tóc đổi màu
Vành môi khát đọng vết nhàu thời gian.
(TCSH366/08-2019)