TRẦN TỊNH YÊN
Mây rụng cuối cầu
Trên mép vực ngọn đồi này
em mềm như sáp nến
Nghe giọng nói ai trôi trong lồng ngực
và những nọc độc dịu dàng
trườn đi
trong một vết thương mơ hồ
sau sợi máu rã rời
Lắng nghe hơi thở của những cù lao cũ kỹ
những cơn sinh nở
không ngừng sinh ra những ẩn dụ mỏi mệt
một đêm vỡ òa sênh phách
có bàn chân bước về từ tro nấm hương
thức trong nguồn mạch núi non
nghe giao mùa tà dần trên nếp áo
Về chờ chuông reo trong tay
mùa thu trở mình ngoài trang sách
heo may quay lại ao đình
và chân trời bắt đầu đâm lá non
Chỉ còn đôi mắt chim sâu thức trên quê hương phù ảo
một ngày chưa nguôi tiền kiếp
quay lại nhìn cơn gió
nhớ mây rụng cuối cầu ...
Lìa bỏ
Nhiều khi tôi cằn cỗi
về gọi người trên môi khô
và trôi mãi
trôi mãi
trong lời nói một hôm nứt rạn
Ngày những ảo âm bốc cháy
em lớn dần lên trong tháng mười hai
về hát lời kinh đau khổ của lũ dơi chiều
nghe đâu đây buồn tàn thu
nhạc đến
rồi trở về
còn vang trong nước sâu
Chẳng còn nhờ gì nhiều
ngoài tiếng quạ kêu trong câu thơ cổ
những mạn thuyền trôi ngang ngực nước
ong mật bơi quanh mặt trời
(tất cả đang chìm sâu vào ngày đã mỏi)
Chiều nay
chim ngừng hót trong thơ tôi
trên sân ga trái mùa
ai đó vừa lìa bỏ một mùi hương...
(TCSH366/08-2019)