LÊ VI THỦY
Tôi và tháng mười
Nhặt nắng
Nhạt nụ cười
Vang bài ca gàn dở
lả tả lá vàng cuối thu
Ngược phố, mờ sương con dốc
Đánh dấu mối tình đầu và tình cuối ra đi
Trong cơn mưa lũ cuốn
Mênh mênh nước
Mùi rơm rạ lẩn quất trong mùi ẩm mốc
Tháng mười tôi
Hỗn mang nước mắt, thanh xuân nức nở
Ngờ ngợ khuôn mặt
Ý niệm lem nhem
Của sự sống bắt đầu
Trên đầu cây bút viết về lịch sử chính mình
Mở khóa cho mùa thu thay lá
Khi lũ chuột lười nhát lăng kềnh ra ngủ
Trên khung cửa
Mây vẫn xanh trong chiếc rèm cũ kỹ
Lai tạo mùa đùa nghịch với thời gian
Xước đêm
Trên giao diện tâm hồn
Macara xanh vòm mắt
Chiếc lá rơi tưởng là cuối cùng
Xao xác hàng hiên ẩn hiện trên nền mây xám
Đục âm
Lặn trong tôi tháng mười
Giấc mơ em
cuối ngày
sự thật nói ra hay bưng bít thành ảo ảnh
bền bỉ sỏi đá
tóe mũi giày, tâm hồn bươm rách
nhuộm đen kinh tuyến, chen chúc con tàu vượt biên cuộc sống
có khi nào em tìm thấy niềm vui
sau những bon chen bụi bẩn, tiếng thở lăn dài trong đêm
đeo muôn ngàn mặt nạ
chỉ sống một kiếp người
ai hóa kiếp cho cánh chim bay mãi, cho cánh bướm huy hoàng rực rỡ
em hay Chúa hay còn một ai khác
đêm vẫn gào và tôi bật khóc
loảng xoảng mang tên cãi cọ
nước mắt mưu sinh tràn rơi đôi quan gánh xiêu vẹo
tôi đã yêu nhưng đâu dám bật lời, em tìm về phía ánh sáng mặt trời
le lói yêu không đủ sức thỏa hiệp
tôi mơ em ngày yên tĩnh
rao đêm trôi muôn mặt hóa trang trí treo tường cho trẻ cười vui
khóm cúc vàng, mèo lười mắt ngủ
em không son phấn dịu dàng giữa tôi
tôi thả tôi bồng bềnh, vỗ giấc
không giật mình
giấc mơ bay vào em
(TCSH368/10-2019)