Trịnh Sơn - Đinh Trường Chinh - Pháp Hoan - Trung Dũng KQĐ
TRỊNH SƠN
Hành trang
những con chim tha rơm về não tôi
không làm tổ
thả đó
ôi đã xa khói bếp nghèo của mẹ
mây thuốc lào của cha
và ánh mắt ngợp đôi tà thiếu nữ
ôi đã qua một thời bè bạn
khoác vai nhau giữa đám đông như chốn không người
khóc thì khóc cười thì cười
ôi đã hết những chuyến tàu tuổi trẻ
đi ngược về xuôi
ta cứ tới ai làm người lui lại
những con chim tha rơm về não tôi
quên que diêm chân trời tháng Chạp
gió chướng gió chướng quẫy buốt mảnh vườn cằn
em còn ngồi trước cửa ru con
môi trễ nải thương vay khóc mượn
- ví dầu tình bậu muốn thôi…
những con chim tha rơm về
gieo hạt mầm trinh bạch
cứ tưởng não tôi hồn nhiên như đất
cứ ngỡ bốn mùa xoay vòng ký ức
cứ mơ lên ngôi sau trùng vây nước mắt
tôi cõng rơm đi cõng rơm đi cõng rơm đi hết tuổi xanh gì
những con chim tha rơm về
ríu rít mùa
tôi cõng rơm đi
ĐINH TRƯỜNG CHINH
Tín hiệu
đêm nay
chúng ta hãy nói với nhau
bằng im lặng
bằng đóm lửa
bằng cây diêm
chúng ta nói
bằng bão tuyết
bằng hơi gió
bằng tiếng gãy
của những cành cây
đêm nay
chúng ta nói với nhau
bằng bầu trời này
chòm sao này
bằng những
đám mây đang bay qua
mặt nước
từ phía đông đến phía tây
phía nào cũng yên tĩnh
sự yên tĩnh trên bề mặt của
chiến tranh
đêm nay
chúng ta
cứ nói với nhau
bằng cách
không nói gì cả
như những người
trong bóng tối
sẽ hiểu được bóng tối
của nhau
như những người
trong bóng tối
hiểu được
bóng tối
của nhau.
PHÁP HOAN
Chữ
Bài thơ tôi
là một thân cây khô
đậu kín những con chim:
Những chữ.
Đôi khi một con bay mất
nhưng rồi quay trở lại.
Đôi khi một con bay tới
lượn vòng rồi bay đi.
Nhẹ nhàng thôi!
Tôi nói.
Chớ làm những con chim của tôi khiếp sợ
bằng ánh nhìn của em.
Thế giới mới
Thuyền tôi trôi
Trên mặt nước sáng như gương
Thời gian khiến tôi lạc đường
Em: Cơn lốc đứng yên
Căn nhà tôi nằm trong vùng tĩnh gió
Nơi một người mù đang chơi phong cầm
Ánh chớp làm tôi thức giấc
Trên những bến bờ bọt trắng như bông…
TRUNG DŨNG KQĐ
Xin cảm ơn những bữa buồn ghê gớm
(Nghĩ vớ vẫn về cái chết trong 1 ngày sinh nhật, dành tặng Cây Song Trà).
Tôi được thả xuống cánh đồng và mọc lên hồn nhiên như gieo hạt
Một bữa gió mùa về gõ cửa chở tôi đi
Nếu lưu luyến vẫn là đà cùng sương khói
Hãy bỏ quá cho tôi nếu còn chút tàn tro làm vẫn đục bầu trời
(Có những bữa ngồi nghĩ về cái chết
Thấy nhẹ nhàng, bèo bọt, thảnh thơi...)
Hãy bỏ quá cho tôi
Hãy lãng quên tôi
Kể cả những yêu thương tôi dâng hiến cuộc đời...
Ngày hôm ấy tôi tan vào sông suối
Người có về đưa tiễn hay thôi?
Xin cảm ơn những bữa buồn ghê gớm
Những bữa nhớ cuộc đời ghê gớm, người ơi!
(TCSH369/11-2019)