Đỗ Văn Khoái - Hải Bằng - Nguyễn Man Nhiên - Trần Ninh Hồ - Hữu Kim - Vĩnh Nguyên - Nguyễn Hồng Hạnh - Võ Văn Trực - Nguyễn Khắc Thạch - Vương Sơn - Ngô Minh - Lương Lan - Nguyễn Văn Phương - Hoàng Kim Dung - Bửu Đông - Văn Lợi
ĐỖ VĂN KHOÁI
Viết dưới trời xuân
Trước màn lá tơ non
Tôi soi thấy tuổi mình bước tới
Con đường thơm
Rạo rực mùa xuân
Những tầng lá rung chuông
Và gió - không còn là gió
Dòng tuôn của hương hoa - tiếng chim và làn tóc
thiếu nữ
Đã dạt tôi về một phía bãi bờ xa
Tôi vừa đi vừa dõi bóng quê nhà
Chẳng biết đâu trời - đâu nước
Sông không đò - mà tôi như người mong qua
Nên cứ mượn cả trời xuân mà náo nức
Ai ủ men nồng trong đất
Cho mùa xuân thành chất rượu
tan ra
Tôi nhẩm đọc câu thơ
Bằng mọi nỗi mong chờ
Như một sự chảy tràn từ những gì xưa cũ
Tình yêu tôi - niềm khát vọng của tôi
Như muôn cây đứng thẳng giữa trời
Huế 1990.
HẢI BẰNG
Ca khúc mới
Tặng Trịnh Công Sơn
LỜI MỘT
Chạnh tiếng người về trong giọt mưa
Sương mờ, nước bạc, bến đò thưa
Sông loang sóng đệm rung lời hát
Phím rượu lưng chiều cạn chén xưa.
LỜI HAI
Những giọt dư âm dài sợi tóc
Gội xanh màu hạ chải trăng thu
Ngày tàn khẽ gợi âm thanh mọc
Nhạc ngựa đường xa trắng bụi mù.
LỜI BA
Mưa biệt ly nhau trả nắng về
Chân trời chợt tỉnh lắng cơn mê
Vườn dâu chuyển khúc cung đàn nhớ
Ríu rít lòng em nhạc mở đề...
Huế 22-9-1991.
NGUYỄN MAN NHIÊN
Thơ đầy tuổi con
1.
mẹ đã hái từ khu vườn xa kia
của ông mặt trời hào phóng
những đóa loa kèn trắng
như một hồi chuông ngân
cánh hoa đỏ cho nỗi khát vọng của cha
đóa hồng cho tình yêu của mẹ
nhưng không ở đâu hoa trắng hơn như thế
cho giấc mơ trinh bạch của con
2.
đôi khi con giữ chặt lấy những ngón tay cha
trong hai nắm tay bé bỏng
như thế là con muốn dắt cha đi vào cái thế giới kỳ diệu của con
có những lời ru mọc cánh
những vì sao đủ sắc màu
ánh lên trong giấc ngủ
cả những dấu chân con rụt rè trên cỏ
cũng hóa thành một mảnh của vầng trăng
TRẦN NINH HỒ
Áo
Chiều ấy nắng không dừng lại
Giống như mọi buổi chiều thôi
Thương tôi áo vàng em mặc
Cho mầu chiều ấy không trôi.
Giờ nắng có còn đọng lại
Trên áo người mặc vì tôi ?
Chao ơi, áo nguyên màu nắng
Mà chiều ấy quá xa xôi.
1991
HỮU KIM
Qua đèo Hải Vân
Qua đây mưa cũng ngập ngừng
Đỉnh đèo mây giăng khắc khoải
Núi đội ưu tư ngóng Huế
Cô đơn gởi phía sông Hàn
Xe bò nặng nhọc hành trình
Con tàu lần đi trong tối
Sóng vập biển xèo bọt cáy
Suối teo chắt ruột đá gầy
Ăn cắp của rừng gánh củi
Bóng run xiêu vẹo sườn non
Tiều phu dáng như que lửa
Cháy từ cổ tích lem nhem.
1990.
VĨNH NGUYÊN
Son-nê
Anh yêu em có thể nào đong đếm
Như đấu gạo vơi đấu gạo đầy
Mối tình anh giấu chôn không hết
Để bây giờ đến nỗi thế này đây
Anh yêu em, anh yêu tha thiết
Càng nhiệt cuồng càng bị cách ngăn
Muốn cập bến ván cầu chưa bắc tới
Con tàu anh vòi vọi trông sang
Ôi dòng sông chỉ còn một bến
Em thanh xuân xinh đẹp vô cùng
Dẫu man dại anh không chối bỏ
Và như thế anh đành nặng nợ
Con tàu anh đến phút ngập chìm
Nhưng cầu xin rằng anh không nỡ...
NGUYỄN HỒNG HẠNH
Tình yêu
Con đường nhỏ
Nắng khép mình trong lá gió
Huế hình như là thu
Cái mỏng manh này và sự cuồng si kia là điều
thực có
Tôi biết cái gì rồi sẽ vỡ
Những đốm lửa đã cháy lên
Và ai đó vừa bảo rằng
đấy là một loài hoa dại
VÕ VĂN TRỰC
Trước trang thơ Nguyễn Du
Trước dòng thơ cũ, đêm nay
Ngọn đèn leo lét trăng gầy mái hiên,
Im lìm sâu thẳm lòng đêm
Nghe chân Người bước tự miền cô đơn.
Này đây lạnh áng mây vờn
Cuộn trên giường hẹp chiếu sờn đỉnh non,
Này đây lau lách nẻo buồn
Người đi thơ nặng một hồn đầy vơi.
Tiếng nồng như giọt máu rơi
Lật nghiêng trang sách chói ngời nỗi đau
Tiếng ngân như giọt lệ sầu
Trong veo ở giữa đục ngầu nhân gian
Tháng năm xa hút giọng đàn
Áng mây còn đó nỗi hàn còn đây
Thơ Người tôi khẽ nâng tay
Mà nghe vang động đêm dày, Người ơi...
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Sám hối
Ta đã đặt cái nhìn thông
mắt em
Ta đã đặt cái nghe lồng
ngực em
Ta đã đặt cái hôn trần
thân em
Và
cũng từ nơi ấy
ta đã đặt cái băng tang lên phía quả tim mình...
VƯƠNG SƠN
Em đã bảo
Em đã bảo anh đừng buồn nữa
Rồi em đi
đắp xây lâu đài khác
Anh không thể buồn, vì em nói
Điều đó làm em không vui
Anh không thể tuyệt vọng
Vì sợ lòng thương cảm trong em
ngó ngàng đến ngôi nhà gió hổng
Anh chẳng còn biết ra sao
Khi em ra đi chẳng bao giờ quay lại
Và anh suốt đời u mê
Anh tưởng rằng đã tìm được bình yên
Trong cảm giác chết chìm vô giác
Ngờ đâu gió phiêu lưu chiều nay đưa đẩy
Em, cơn ác mộng đời anh
Vô tình ngao du xuống nơi anh trú ẩn
Và anh lần thứ hai
Âm thầm nhận cái cũ về làm cái mới
Trang hoàng cho lâu đài gió hổng đời anh !
1990
NGÔ MINH
Ga hoang
Sân ga nào hay tôi tiễn ai
tàu vô ra còi hú ngân dài
Ai nào biết tôi đầu này tiếng hú
đứng như niềm hoang vắng trước ngày mai
Người ơi người xa tôi gửi hồn tôi
Gửi trái tim nhịp khóc nhịp cười
là tiếng con tàu nơi miền gió
lắc lư thương nhớ chốc đầy vơi
Người ơi người đâu sân ga người đông
Cái nốt ruồi xinh rơi mắt Sông Hương
làm sao cầm được mùa phượng vĩ
để hẹn đôi câu đỡ lạnh lùng
Sân ga người đi tôi tiễn tôi
về chốn lặng câm của đêm dày
chiêm bao lại thấy mình đứng tiễn
mà chẳng ai người để vẫy tay...
Huế 7.1991
LƯƠNG LAN
Đừng trách em !
Tặng c
Anh đừng trách em sang bên sông
Đừng nói bên kia là bờ thương bến nhớ
Lòng gửi bên này nhưng em không ở
Sang sông rồi... thương nhớ vẫn đầy vơi...
Đừng trách em ! Đừng trách nữa người ơi
Vì đâu phải em muốn về nơi ấy
Đâu phải em chối từ mà không thấy
Ánh mắt nào làm sóng dậy lòng em
Đừng trách em ! Hãy nghĩ lại mà xem
Em đâu muốn đem tình cho người khác
Hai chúng mình chung nhau dòng nước mắt
Dải sông "Tương"... khao khát một tình yêu...
Em không chờ nghe những lời cao siêu
Chỉ mong nhận bài thơ tình anh tặng
Vậy mà anh cứ nhìn em im lặng
Chút lỡ làng... dằng dặc nỗi buồn thương.
Cứ mỗi chiều em ra sông "Tương"
Để gánh nước nấu cơm cho người khác
Hoàng hôn buông. Nỗi buồn thêm man mác
Con dế nào nức nở, lẻ loi kêu.
4-1991
NGUYỄN VĂN PHƯƠNG
Nguyệt cầm
Ôi ấm nồng thay tiếng nguyệt cầm
Hòa trong hào sảng tiếng thơ ngâm
Hâm lại tình người trong đêm lạnh
Tiếng đàn reo khi bổng khi trầm
Trăng lặn - còn đây dáng nguyệt cầm
Tiếng vàng soi sáng ngõ tri âm
Mười ngón tài hoa khơi mạch suối
Trăm năm không thẹn tiếng danh cầm
Hơi lạnh về khuya đã loãng rồi
Thân ta chừ đã toát mồ hôi
Tiếng đàn còn mãi sôi trong máu
Hình như có lửa chỗ ta ngồi.
10-91
HOÀNG KIM DUNG
Nói với mùa xuân
tặng V.H
Mùa xuân trôi đi vội vã
Để ta đứng lại bên đường
Có nụ hoa hồng hé nở
Chơi vơi đau đáu một thời
Ngày ấy sao ta im lặng
Bức tường ngăn cách xa xôi
Nén ghìm cả trong nỗi nhớ
Cho em mỏi mắt mong chờ
Bây giờ ngày ấy đã qua
Trái tim chất đầy thương nhớ
Vơi vơi mùa xuân gửi lại
Nụ hôn dài
nỗi xót xa...
4-1991
BỬU ĐÔNG
Ngụy trang
Tôi che giấu khát vọng ở một nơi nào đó
trong đáy sâu của trái tim mình
Sống giữa đời như một kẻ ngu ngơ.
Tôi chỉ để cho nỗi buồn tình yêu lộ mặt trong
bóng tối của những đêm dài trăn trở
Em sẽ thấy trên đôi môi tôi luôn hé mở một nụ cười
VĂN LỢI
Nhắn bạn
Mỗi lần về với Huế
Lại thêm mắc nợ bạn bè
Gặp nhau giữa đường bất chợt
"Nhớ đến nhà mình nghe !"
Mấy hôm công tác vội
Thăm nhau qua quít không đành
Ừ thôi hẹn lần khác vậy
Cứ mắc rồi trả - bâng khuâng !
Bạn ơi mượn thơ nói hộ
Thơ xưa nay vốn thực tình
Dẫu chưa đến thăm bạn được
Nỗi nhớ theo ra Quảng Bình.
26-3-1991
(TCSH47/01&2-1992)