Tạp chí Sông Hương - Số 377 (T.07-20)
Thơ Sông Hương 07-2020
09:53 | 14/07/2020


Nguyễn Khoa Điềm - Nguyễn Khắc Thạch - Trần Tịnh Yên - Trần Văn Liêm

Thơ Sông Hương 07-2020
Tác phẩm "Nhân Gian Muôn Màu" của HS Đặng Mậu Tựu

NGUYỄN KHOA ĐIỀM

Thở trong mùa đại dịch

Dịch bệnh cho thấy mạng người có lúc thật rẻ
Cao hai mét vẫn có thể chết vì chẹt cổ không thở được.


Lại có người được rót từng lít không khí qua máy thở
Khởi động lại từng tế bào.


Ta thấy đứa trẻ sơ sinh hớp ngụm không khí đầu tiên
Có đủ ô nhiễm và hy vọng.


Ta thấy đôi mắt người mẹ già sau khuôn mặt che kín
Đang sắp hàng nhận gạo.


Ta thấy những đường phố thật vắng
Nghẹt thở mùa phim viễn tưởng quay chậm.


Nhưng một đất nước với những mạch máu dưới lớp da vàng
Vẫn đập lên hung dữ từng nhịp thở.


Cuộc sống đâu dễ bó tay
Cho dù chỉ một hơi thở.

                              2020




NGUYỄN KHẮC THẠCH

Vô vi

không có hình có thấy
không có tiếng có nghe
không có bóng có biết
tịch mịch cõi đi về


không có hình không thấy
không có tiếng không nghe
không có bóng không biết
diệu hữu vòng ngộ mê



Thiên nhiên

Dù cõi sống cao hơn
mặt đất vẫn song hành cõi chết


dù cánh bay là con đẻ của bầu trời
bầu trời vẫn mở sự bay
cho cả những gì không có cánh...





TRẦN TỊNH YÊN

Rừng trắng

Ngày cơn mưa nghỉ ốm
đàn bò rời đám cháy rừng
đi ngang con đường đã khô héo ở bên kia ráng chiều


Em ngồi gỡ mùi thực bì ra khỏi giác quan lũ bướm đêm
ngày về đưa tang cây phong lữ


Nơi này rừng đã chết
Bồ công anh đã rời đi
Và mùi lá bạch dương cũng đã rời đi


Chỉ còn những thảo mộc khuyết tật
Những cơn gió bị bạo hành
nằm phẳng lặng dưới vòm trời cạn nước


Đêm đặc quánh mùi man dại
có bóng chim loay hoay về làm tổ trên da thịt một thác nước


Con mèo hoang quay lại tìm con non
khóc òa trên quê quán
Thèm nghe tiếng thu trả lá xuống mặt hồ
tiếng trở mình của con vượn non trên đồi mận
một ngày buồn như thoi đưa...




TRẦN VĂN LIÊM

Rong rêu nguồn cội

ngày không dài
như em tưởng?
để gió ăn nhẵn từng khúc sông
tôi về mượn móng tay em
bóc nắng
bày ra một bữa tiệc mưa đồng
rắc lên cho đầy tuổi thơ tôi những ăn năn và ngộ dại
miệt mài bơi ngược nhánh thác thời gian...


tơ tưởng chi đôi mắt thiếu nữ Bồn Phố
lạnh lùng mi cong
chưa buồn khép nỗi niềm ảo mộng
vay tuổi sơ sinh
trả nợ cuộc trang đài
trả cho người một vạt cò rộng cánh
bay vào khúc ru mỏng mảnh tơ trời
trả bốn tao nôi nỗi sờn dây dợ
treo chiếc cầu vồng bảy sắc đong đưa


ngày không dài như con đường về cội
lá rụng tàn khuya mỏi bước chân đồi
ôm tiếng chim non rơi mở lòng ấp ủ
hòa điệu nhạc rừng
nghẹn họng suối khe


rồi rong rêu sẽ xanh xao sỏi đá
em hãy về ngồi yên lặng dưới sâu kia
cùng tôi soi mặt vào hạt sương đơm trên lá
sẽ thấy ngày cũng hư
không
như
đời
ta...


(TCSH377/07-2020)



 

 

Các bài mới
Gió rừng (21/08/2020)
Ngày Huế xanh (17/08/2020)
Các bài đã đăng