Tạp chí Sông Hương - Số 378 (T.08-20)
Thơ Sông Hương 08-2020
14:36 | 31/08/2020


Quỳnh Nga - Phạm Hiền Mây - Np Phan - Lưu Xông Pha - Phan Duy

Thơ Sông Hương 08-2020
Tác phẩm "AN" (màu nước - 2020) của HS Đỗ Hiền

QUỲNH NGA

Hương đồng bằng

Nhặt mùi hương tháng giêng
Ướp xanh trên nhành cỏ
Hôm con sông quên trôi
Đi vòng qua cánh đồng gió biếc
Nghe những hạt sương rơi từ vòm mắt ướt


Nghe mùa thu vừa thức giấc gọi tên
Nghe tuổi nào trên vạt áo lam cánh chuồn chuồn kim
Những lọn sóng đồng tâm cứ đuổi nhau về xanh ký ức
Những đóa sen trong gió cứ vọng về ung dung nở thực
Nở bềnh bồng trên đầm lầy ngát hương
Mặc mùi bùn xưa ngái ngủ


Con ếch xanh trốn vào gốc hoài niệm tôi
Mơ thành hoàng tử
Gọi giấc trăng lên từ một huyền thoại em về
Con sông nào cứ chảy cồn cào như mắc phải bùa mê
Hôm em gieo nụ nhớ gieo chùm thương từ đầu nguồn sợi tóc


Hương mạ non và mùi ngãi trầm của một đêm lại mọc
Từ khoảnh khắc tôi nghe câu kinh trổ hoa
Lạ lẫm những đóa dạ đề
Đêm tôi mơ
Những giấc mơ phát quang kỳ ảo
Đêm. Một tôi và loài dạ thảo
Lắng nghe lời tiên tri của gió
Phía đồng bằng em
Mùa tháng giêng nồng nàn xanh.




PHẠM HIỀN MÂY

Trắng tay trời khói bay

chốn đi về đã hắt ngời
quái ngày nắng bóng rã rời sông trôi
sóng qua bọt vỡ tàn phôi
vất vơ nước ngọn buồn đôi lá chìm


mạn đông cổ độ im lìm
lối tây thiên lý dấu tìm nổi nênh
dốc mây chiều xuống chênh vênh
nẻo trăm năm gió sầu mênh mông đời


nỗi muôn nghìn mảnh cõi vời
với ôm vào trắng tay trời khói bay…



Chốn về...

đã nghe gió nỗi ngổn ngang
trải cô đơn lá chiều đang đất trời
đã cơn bụi cát thênh ngời
trắng nghi ngút lối mây vời gót qua


yêu đi hạnh phúc rồi xa
thương đi mộng thoắt rời ta sớm ngày
cho nhau chút nữa môi này
thêm nhau chút nữa mắt bày khói lan


chốn về bước nhẹ trần gian
tiễn trăm năm khép buồn mang kiếp người…




NP PHAN

Biến khúc thời gian

sẽ có một lúc nào đó
chúng ta sẽ phải tìm về con đường đã từng qua
ở đó có dấu chân thời gian
cơn gió màu xanh lá
thổi qua nửa chừng xuân
bỗng hốt hoảng ngoái nhìn
bầu trời phía sau lưng
đã rực lên một màu hoang dã


bằng cách nào đó
có thể em sẽ nhặt được
tiếng ca đã từng rơi trên thảm cỏ hồng
bình minh thì rất vội
dòng sông đã bỏ đi rất xa
chỉ còn lại cây cầu
chơ vơ cùng tháng năm rời rã


dù thế nào
em cũng sẽ nhận ra
trong dòng âm thanh bất tận kia
có tiếng thầm thì của bông hoa đã úa tàn
nói với em những điều em chưa từng nghĩ đến
dội vào tâm thức
những sớm mai phù vân


thời gian sẽ song hành với chúng ta
để nâng niu những mảnh vỡ ký ức
ánh trăng xanh vô tình
rơi xuống vạt áo em
gợi mở một mùa thu huyền hoặc
những giấc mơ rối bời
lấp lửng sầu đông




LƯU XÔNG PHA

Người dưng

Người dửng dưng chỗ tạm dừng
Tay đưa tóc với ngập ngừng môi thơm
Cháy vèo giấc mộng lôm côm
Khói đâu cay mắt mà ôm tro tàn


Vò tơ rối cọng tơ vàng
Từ khi chung lối, bàng hoàng từ khi
Cổng nhà rao bán vu quy
Người dưng bỏ nước lã đi giang hồ


Đêm trường mài một câu thơ
Ảo vồ dập trước, thực ngờ nghệch sau
Ước gì bán được chiêm bao
Mua người dưng lại cùng nhau mơ hồ




PHAN DUY

Trong một chiều mưa

1.
mưa thịnh soạn buổi chiều mỏng dính
gió lay
một khúc sông
trắng ngần
2.
con muỗi chần chừ không chích
lập lờ chiều để ngứa
trên tay
góc bếp gọi lần gạo nở
tiếng sôi
phỏng rộp cây mưa giòn
3.
em có về lau tạm vết son
chùi mắt khói mà thương lời củi cháy
đã đi qua mấy lần như vậy
có nghe dột lòng mình
một tiếng
mưa
4.
đơn giản chiều đơn giản nhớ nhung treo
lọ bám tay em có giật mình
xấu hổ
cũng là mưa
một chiều mưa rất phố
có chợt thèm
nghe tiếng cơm sôi
5.
để củi ướt bếp về mịt mịt khói
soạn lại
lòng ta
vừa dột bấy mong chờ.


(TCSH378/08-2020)




 

 

Các bài mới
T (05/10/2020)
Con mèo đen (30/09/2020)