Tạp chí Sông Hương - Số 50 (T.7&8-1992)
Hoa cúc trắng
08:23 | 20/10/2021

NGUYỄN THỊ ẤM

Người ta vẫn tưởng sắc đẹp của đàn bà là vô tội. Đúng là vô tội. Nhưng đẹp quá thì phải xét lại.

Hoa cúc trắng
Minh họa: Trần Thanh Bình

Giai nhân của thế gian bởi quá đẹp, người họ toát ra một hương thơm ngát buồn. Đàn ông ở nhân gian thường hư hỏng và cô đơn. Chả may họ gặp phải những người đẹp này, dễ để lại trong tim của những kẻ vô tội nỗi đau không nhỏ.

Mấy năm về trước có một người đàn ông góa vợ trạc năm mươi tuổi. Ông làm nghề trồng hoa ở ven ngoại thành phố. Ông có một cô con gái mười bảy tuổi. Cô đẹp tuyệt, nước da cô trắng xanh, tóc đen, mắt đen tối sâu thẳm như đêm ba mươi. Cô là học sinh trường múa.

Chiều hai mươi chín Tết, người cha thấy trong vườn nhà mình còn sót lại vài bông cúc trắng. Ông sai con gái đem vào thành phố bán. Cô gái vâng lời cha. Nhưng cô đi mãi không về.

Ông già mất con, nhưng tôi cũng buồn. Bởi tôi là chàng trai chưa vợ ở cùng ngõ. Đôi lúc tôi muốn tỏ tình với cô mà không biết nói sao. Nàng thường đi về trong giấc ngủ của tôi. Tôi là người biết rõ nguyên nhân sự biến mất của nàng. Bởi hồn tôi vẫn theo nàng như cái bóng. Nàng đi mất vào trong vòng tay của một chàng trai lạ.

* * *

Chiều hai mươi chín Tết năm đó, trời lạnh buốt. Đã vậy, lại còn mưa lắc rắc. Ướt và lạnh, khiến con người không ai muốn ra khỏi nhà. Có một chàng họa sĩ từ Huế ra Hà Nội bán tranh. Chàng ở nhờ nhà một người bạn. Sắp Tết, anh bạn về quê. Chàng ở một mình trong căn phòng. Cô đơn và buồn trong cái lạnh của đất Bắc, chàng đóng cửa xuống đường đi lang thang.

Chàng đi mãi trong thành phố lạ. Mưa gọi mưa, gió gọi gió. Gió phương Bắc lạnh buốt thổi làm tai chàng tím tái. Trời tối dần, bóng người thưa thớt đi như chạy. Ở một góc đường, chàng bỗng thấy, một cô gái ôm mấy bông hoa màu trắng. Hoa gì đẹp vậy. Cánh hoa trắng rũ rượi và u buồn gội mưa. Nhưng cô gái còn đẹp hơn. Nước da trắng xanh của cô nổi bật giữa bầu trời xám xịt. Đôi mắt cô to tròn đen sẫm như hai viên ngọc đen. Mưa lạnh, cô cắn cặp môi. Cô giống như một nàng tiên hiện lên trong hoàng hôn mưa.

Quê chàng, mảnh đất miền Trung nắng và gió Lào. Những cô gái ở đấy nước da màu đồng hun, mắt lươn, nói như chim hót. Đào đâu ra sắc đẹp kiều diễm u buồn, lạnh buốt như vậy. Chàng họa sĩ đi chầm chậm qua, nhưng hồn chàng đọng lại. Cô gái nhìn chàng vô tình. Chàng quay lại, cô gái nhoẻn cười mời chào mua hoa.

- Hoa này là hoa gì? - Chàng khẽ hỏi cô.

- Hoa cúc trà mi anh ạ. - Cô khẽ cười.

- Sao loại hoa này trông buồn thế hả em?

- Vâng... Các cụ ngày xưa nói: nét buồn như cúc, điệu gầy như mai.

Cô gái nhìn chàng. Sao anh chàng này dễ thương thế. Khuôn mặt thanh tú như con gái. Đôi mắt lơ lãng như mắt thầy chùa.

- Bao nhiêu tiền mấy bông hoa này - Chàng hỏi.

- Dạ... em xin anh một nghìn đồng.

Chàng họa sĩ móc tiền. Túi chàng còn tám trăm. Chàng nhìn cô tần ngần nói:

- Anh chỉ còn tám trăm thôi.

- Vâng... tám trăm cũng được. - Cô gái khẽ trả lời.

Cô gái đưa hoa cho chàng trai. Chàng cầm bó hoa. Mặc dù là sự mua bán, nhưng mấy bông hoa cũng thì thầm một mối giao duyên nhè nhẹ.

- Bây giờ em về đâu? - Chàng họa sĩ nói.

- Em về nhà. Nhà em ở ngoại thành. Tí nữa em sẽ đi ô tô buýt.

- Anh đưa em về nhé. - Chàng họa sĩ ướm lời.

Cô gái đỏ mặt. Anh chàng này lạ thật. Người đâu, mới gặp nhau một tí mà đã sỗ sàng. Trong thâm tâm cô đã hơi phải lòng cái giọng Huế âm ấm của anh. Một nhà tâm lý học Mỹ nói: "Họ phải lòng nhau ngay từ những cái nhìn đầu tiên". Hai con người ở giữa thành phố mưa và gió lạnh, dễ phải lòng nhau.

- Em về đây... - Cô gái nói giọng dứt khoát và cả quyết.

- Anh đưa em về nhé...

Cô gái không nói gì. Cô lặng lẽ bước đi. Chàng họa sĩ cầm hoa đi theo. Hai người bước đi trên mặt đường đen bóng nước mưa.

Bến ô tô thành phố gần đó. Đường vắng. Nhưng những chuyến ô tô ngày giáp Tết lại cực đông. Ô tô chật cứng. Người bám vào xe tràn đầy ra các cửa. Cô gái khẽ nhìn trộm chàng họa sĩ lo lắng. Chàng nhìn cô và nói:

- Về nhà anh đi. Anh lấy xe đạp đèo về.

Cô gái không nói gì. Nửa tiếng sau, chuyến ô tô thứ hai lại đến. Chuyến này lại còn đông hơn chuyến trước. Có người ngồi trên cả nóc xe. Cô gái thì thào:

- Đây là chuyến cuối cùng.

- Về nhà anh đi. Anh sẽ lấy xe đèo em về. - Chàng họa sĩ nhắc lại. t

Cô gái ngẩng lên nhìn chàng. Chàng họa sĩ bước đi. Bất giác cô gái bước theo. Trời sầm sập tối. Cô gái nhìn chàng. Mặt chàng trong ánh sáng xanh của đèn thủy ngân cao áp trông thật dễ chịu. Cô vừa nghĩ vừa buồn cười. Ra thành phố, tự nhiên lại đi theo một anh chàng. Đành vậy, trời tối mất rồi.

Chàng và cô đi về một phố vắng. Lúc này trời đã tạnh mưa. Thỉnh thoảng lại bắt gặp hai người nhìn trộm nhau. Nó giống như hai con mèo hoang tình cờ vừa gặp nhau trên một mái nhà. Mới đầu chúng cứ gừ gừ, rồi giương cặp mắt xanh lè nhìn nhau. Sau đó, chúng giơ mũi ngửi hơi nhau. Nếu hai con mèo không cùng giống đực hoặc cái, thì chẳng bao giờ cắn chết nhau. Một khi không cắn nhau thì tình ái sẽ đến. Con người cũng vậy. Chúa cũng đã cố ý sinh ra như thế mà lỵ.

Chàng họa sĩ đưa cô gái về nhà. Đó là một căn nhà rộng, trong một ngõ vắng. Chàng mở cửa, trong nhà sực nức mùi sơn dầu. Cô gái chần chừ. Chàng mời cô. Cô đưa tay vuốt tóc rồi bước vào. Chàng bất giác nhìn bàn tay cô. Bàn tay nhỏ và trắng phau như những chiếc bút vẽ. Chàng nghĩ thầm. Tại sao cô gái bán hoa lại có bàn tay đẹp như vậy. Mảnh đất Bắc thật kì dị. Cái nghề bán hoa vớ vẩn lại có những nàng tiên.

Chàng lấy cái xe đạp ở góc nhà định đèo cô về. Khốn khổ, cái xe đạp đã không lâu dùng đến, hai lốp xịt bép. Chàng nhìn cô chàng nói:

- Em ngồi đây chờ nhé. Anh dắt xe ra đầu đường để vá. Anh quay lại ngay.

Cô gái không nói gì. Chàng dắt xe ra cửa. Cô ngồi mình trong căn phòng. Trong phòng, không có tí gì hương vị của ngày Tết. Trên tường, đầy tranh. Những bức tranh dang dở vì cô. Bỗng chốc tự nhiên cô thấy buồn. Nỗi buồn và sự khát khao của những bức tranh thấm vào cô.

Lát sau, chàng họa sĩ về. Chàng cắp theo hai ổ bánh mì kẹp batê. Chàng đưa cô một ổ. Chàng nói:

- Nửa tiếng nữa xe sẽ vá xong. Em ăn đi, anh đèo em về.

Cô gái cầm ổ bánh mì im lặng. Chàng họa sĩ người gầy, nhưng miệng chàng to thật. Chàng ngoạm một tiếng, đi đứt mất một phần ba chiếc. Chàng mời cô lần nữa. Cô nhỏ nhẻ cắn tí một. Năm phút sau, cả ổ bánh mì của chàng hết veo. Cô bật cười, vì tính háu ăn của chàng. Phần nhiều, nụ cười đi trước rồi mới đến ái tình. Chàng cũng cười. Hai nụ cười và hai ánh mắt bắt gặp nhau. Cô bất giác gặp ánh mắt giao duyên của chàng. Cô cúi mặt lúng túng. Chàng quay mặt ra chỗ khác châm thuốc hút.

Họ không nói với nhau điều gì nữa. Trời lại mưa. Bóng tối, tiếng mưa rơi tí tách bên cửa. Cô gái đã ăn xong ổ bánh mì. Chàng rót mời cô một cốc nước lọc. Cô uống, rồi giục chàng lấy xe đèo cô về. Chàng nói.

- Chờ anh năm phút, anh có cái này tặng em.

Chàng lật cái miếng vải phủ giá vẽ. Một bức tranh hiện lên với một cô gái đứng tựa cửa sổ, trong ánh trăng thu. Đằng sau cô là cả một bầu trời đầy sao chi chít. Cô gái mặc áo xanh da trắng, nhưng toàn bộ phần nét mặt bỏ trống.

Chàng luống cuống lại góc nhà, lấy bảng màu. Chàng nhìn cô. Tay chàng đưa bút. Chốc lát, cô gái trong tranh hiện lên. Cô đẹp tuyệt trần với nụ cười e ấp. Cô nhìn cô gái trong tranh. Chưa bao giờ cô thấy mình đẹp vậy.

Chàng lấy một con dao nhỏ. Loáng một cái, bức tranh đã được cắt rời khỏi giá vẽ. Chàng cuộn tròn bức tranh trong một tờ giấy, buộc lại và đưa cho cô. Cô gái cầm lấy. Cô cảm động không nói được gì nữa.

Hai người bước ra cửa. Chàng họa sĩ đóng cửa. Ở đầu phố có một ông già ngồi thu lu bên hòm chữa xe đạp. Cạnh đó là chiếc xe đạp của chàng được dựng vào sát tường. Thấy chàng đi đến, ông già chữa xe đạp nói:

- Xe của anh không vá được đâu. Săm lâu ngày không dùng nát quá. Mai mua cái khác tôi lắp vào cho.

Cô gái nhìn chàng. Chàng nhìn cô gái. Lát sau, họ dắt xe quay trở lại ngôi nhà.

Đêm đấy. Cô gái ngủ trên giường. Còn chàng họa sĩ trải mấy tờ nhật báo ngủ dưới đất. Cô không ngủ được. Bởi cô lo cho chàng nằm dưới đất sẽ bị cảm lạnh. Chàng cũng không ngủ được. Bởi nàng tiên của chàng, ở gần đâu đó.

Nửa đêm, trong bóng tối ấm lạnh của mùa xuân. Cô gái khẽ bước xuống đến bên chàng họa sĩ. Cô khẽ nói:

- Anh lên giường nằm đi... Nằm ở đây lạnh chết...

Chàng họa sĩ không nói gì, chàng quờ tay ôm lấy đầu cô gái. Họ hôn nhau. Mắt cô gái tự nhiên đầy nước. Dòng nước mắt phản chiếu ánh điện hắt qua cửa sổ, sáng lóng lánh.

Trong bóng tối của mùa xuân lạnh thế, nhưng người họ nóng như hai hòn than. Một tiếng sau, hai người ngã xuống chiếc giường duy nhất trong phòng. Ở đấy, họ quấn vào nhau chặt hơn. Họ không nói năng gì cả. Chỉ có chiếc giường than thở những tiếng kẽo kẹt.

Năm giờ sáng. Một thứ ánh sáng màu chì chiếu qua cửa sổ. Cô gái tỉnh dậy trước. Cô ngồi khóc. Giọt nước mắt của cô trong vắt như giọt sương mai. Chàng họa sĩ tỉnh dậy. Chàng ngồi rầu rĩ bên cô. Cạnh chỗ hai người là những bông cúc trắng bị đè nát. Tuy vậy, những bông hoa vẫn dìu dịu tỏa hương thơm u buồn. Không biết họ nói chuyện gì với nhau. Chỉ biết rằng lát sau, hai người ra đi. Chàng họa sĩ gửi trả chìa khóa phòng cho một người hàng xóm.

Vài ngày sau, người cha không thấy con gái về. Ông bổ đi tìm. Nhưng tìm đâu cũng không thấy. Ông nhớ con, những luống hoa cúc trong vườn bị bỏ hoang cho cỏ dại mọc. Chiều chiều, tôi cứ thấy ông uống rượu, ngồi nhìn những bông cúc dại mà khóc.

Hai năm sau, đúng một chiều hai mươi chín Tết nàng tự nhiên trở về. Nàng không về một mình, theo nàng có một đứa con trai một tuổi đương lẫm chẫm tập đi. Và chàng họa sĩ đứng trước ông bố vợ lúng túng cúi đầu. Trông họ, tôi biết ngay là những người sang giàu trong cuộc đời.

Các mối tình kiểu này, phần nhiều là kết cục không đẹp. Nhưng đây lại đẹp tuyệt. Có lẽ bởi nó mọc mầm trong mùa xuân. Những cô gái đẹp đi lấy chồng, thường bỏ lại vài chàng thất tình. Cô gái này lấy chồng, bỏ lại tôi, anh chàng hàng xóm. Tết đến, tôi sang chơi nhà cô. Cô tặng tôi mấy bông cúc dại màu trắng mọc ở góc vườn. Cô vẫn vô tâm như ngày xưa...

Hà Nội, tháng mười hai 1991
N.T.A
(TCSH50/07&8-1992)

 

 

 

 

Các bài mới
Gấu trắng (27/12/2021)
Đám mây lửa (13/12/2021)
Các bài đã đăng
Mộ cây đàn (01/09/2021)
Phù sa đen (26/08/2021)