Tạp chí Sông Hương - Số 391 (T.09-21)
Chùm thơ Nguyễn Đông Nhật
08:13 | 20/10/2021


NGUYỄN ĐÔNG NHẬT

Chùm thơ Nguyễn Đông Nhật
Ảnh: internet

Những người bạn gái

Ba mươi hay bốn mươi năm không nhớ đến họ,

Những cô bé tung tăng trôi vào cổ tích
những thiếu nữ màu trắng và hồng tôi đã xếp hình bóng
vào ngăn kéo chưa một lần mở ra.
Ba mươi hay bốn mươi năm
bao nhiêu giấc mơ quen thuộc xa lạ
yên tĩnh thét gào;
mơ hồ sau lãng quên những đôi mắt ngày nào
những tiếng cười trong sạch
tan giữa bóng phượng xanh đỏ sân trường
Ba mươi hay bốn mươi năm
tôi biết và không biết những người bạn gái ấy
tôi biết và không biết có họ trên đời.


Một tay nâng người chồng thương tật một tay níu con thơ
một tay khép cánh cửa gian phòng trống
            một tay nén vào trái tim cô đơn
một tay cầm giáo án một tay nắm những thân mạ
một tay tựa trên chiếc nạng một tay dừng bên
                                                mái tóc rụng dần
những người bạn gái của tôi bước qua thời gian
bước qua xuân sắc mình. Lặng lẽ.
Chồng và con áo và cơm
di chứng chiến tranh cùng chút hy vọng phai dần
những lề thói quen thuộc im lìm siết chặt;
dẫu đêm đêm vầng trăng dừng lại giữa
                                    khung cửa có nói điều gì
dẫu đôi ngày vui bình thường kêu gọi…


Đằng sau cánh rừng chết, xương ngàn cây
                                                bíu rách mây trời
đằng sau ngôi nhà vẻ bình yên
đằng sau giọt nước mắt thầm
đằng sau tiếng cười gắng gỏi
chấp chới hình ảnh ngày Lễ Tro.
Những người bạn gái lẻ loi mà tình yêu,
                        mất mát và trao gởi của họ
còn lưu lại dấu vết mờ ảo
trong cuộc di trú không ngừng, về hướng hạnh phúc
hạnh phúc giản dị của con người
khó nắm bắt khó gìn giữ.


Luôn luôn đi một mình
cam chịu hoặc thản nhiên
dưới sức nặng nhợt nhạt của đôi vai cong xuống
dường như cái bóng ẩm ướt họ đang tìm
vô hình trong đêm tối.
Không chứng minh điều gì, họ liên tiếp
                        là những câu hỏi câu trả lời
những câu hỏi những lời đáp hiển thánh.


Ba mươi hay bốn mươi năm
những người bạn gái tôi đã quên
bỗng hiện ra trong ánh mềm của bài ca
biếc xanh
truyền thanh lời lá cỏ.




Cột mốc thời gian

Buổi sáng ấy còn để lại trong tôi mùi vị lạnh trơ chiếc ghế đá,
tiếng động mơ hồ dòng người-xe dưới kia, hơi ấm gần-xa của em và khoảng cách những mười năm không thể lấp đầy dù tôi cố mở một lối đi tới. Tôi đã từ giã em như thế, lần thứ hai và có thể là lần cuối cùng. Cái đập chắn sóng tôi xây nên chở che trái tim mình trở nên vô dụng và giờ đây và mãi lâu dài tôi chỉ có thể hàn gắn bằng sự tan vỡ chầm chậm, xa trong những ngõ khuất.
Em bước vào ánh sáng. Ánh sáng cô đặc của thành lũy em tự dựng nên, rào giậu chính em trong ước mơ thánh tẩy tâm hồn trước bao thanh âm ngày thường, trong cố gắng tự chứng thực bản thân cùng sự thanh sạch hiếm hoi giữa trần gian.
Tôi không biết những gì em đã gặp. Tôi mong em bình yên trong kiếm tìm kia. Nhưng có phải tôi nghe nhịp tim em ngơ ngác trên con đường gió, âm nhạc mơ hồ và ánh mờ của hạnh phúc còn hứa hẹn?


Buổi sáng ấy đào sâu giữa chúng ta sự xa cách đời đời nhưng lạ kỳ thay, trong bóng tối ẩn khuất của niềm vui vừa rơi mất, tôi lại tình cờ nắm được đầu mối sợi dây của Thésée khi chàng bước vào mê cung. Và tôi chợt hiểu con quái vật kia không gì khác hơn là chính cái bóng mà chàng cõng theo bao nhiêu năm tháng. Tôi tin em cũng đã cầm trong tay sợi dây ấy, sợi dây mà mỗi con người phải tìm thấy cho mình khi bước vào ánh sáng. Cũng là bước vào bóng tối.

Buổi sáng ấy đã tắt. Trong tôi và trong em. Như một niềm an ủi cay đắng mà dịu dàng trên con đường của mỗi chúng ta.
Để một ngày nào dưới bóng những đám mây nơi bầu trời khác, cả tôi và em đều biết trong nhiều ngày cũ, chúng ta đã từng có và từng vượt qua buổi sáng ấy.


(TCSH391/09-2021)



 

 

Các bài mới
Các bài đã đăng
Vòm xanh nõn lá (14/10/2021)
Huế mong anh về (12/10/2021)