Tạp chí Sông Hương - Số 392 (T.10-21)
Trang thơ Louise Glück
16:35 | 03/11/2021


LOUISE GLUCK
(Nobel Văn học năm 2020)

Trang thơ Louise Glück
Ảnh: internet

Cuối đông

Trên thế giới tĩnh lặng, một con chim kêu
nó thức dậy cô đơn giữa những cành cây đen.


Con muốn chào đời; mẹ đã sinh thành con ra.
Có bao giờ nỗi đau của mẹ cản trở
niềm vui của con đâu?


Hãy lao về phía trước
trong bóng tối và ánh sáng đồng hiện ra
háo hức với cảm giác


như thể con là điều mới mẻ, muốn
thể hiện


tất cả sự sáng chói, hoạt bát của bản thân

không bao giờ nghĩ
điều này sẽ khiến con mất mát bất cứ thứ gì,
không bao giờ tưởng tượng ra âm thanh giọng nói của mẹ
như bất cứ điều gì ngoại trừ một phần của con -
con sẽ không nghe thấy nó ở thế giới bên kia,
không rõ ràng nữa,
không phải trong tiếng chim kêu hay tiếng người gọi,


không phải là âm thanh rõ ràng, đó chỉ là
tiếng vọng dai dẳng
trong tất cả âm thanh có ý nghĩa là tạm biệt, tạm biệt-


một dòng liên tục
gắn kết mẹ con ta với nhau.




Con ngựa

Con ngựa cho anh cái gì
Mà em không thể cho anh?


Em dõi theo anh khi anh một mình,
Khi anh cưỡi ngựa vào cánh đồng sau khu nuôi bò sữa,
Tay anh vùi trong con ngựa cái
Bờm đen sẫm.


Thế rồi em biết điều gì ẩn sau sự im lặng của anh:
khinh thị, hận em, hận hôn nhân. Tuy vậy,
anh vẫn muốn em chạm vào anh; anh khóc
Như cô dâu khóc, nhưng khi em nhìn anh, em thấy
Không có trẻ con trong cơ thể của anh.
Vậy thì là cái gì ở đó?


Không có gì, em nghĩ. Chỉ là sự vội vàng
chết trước khi em chết.


Trong giấc mơ, em đã nhìn thấy anh cưỡi ngựa
Qua cánh đồng khô ráo và sau đó
Dừng lại: cả hai tảng bộ cùng nhau;
Trong tối tăm, không ai có bóng.
Nhưng em cảm thấy chúng đang tiến về phía em
Bởi trong đêm chúng đi bất cứ đâu,
Chúng là chủ nhân của chính mình.


Hãy nhìn em. Anh nghĩ em không hiểu ư?
Động vật là gì
Nếu không bước ra cuộc sống này?




Ngã tư

Thân thể tôi ơi, bây giờ chúng ta sẽ không còn đồng hành với nhau lâu hơn nữa,
tôi bắt đầu cảm thấy một sự dịu dàng mới mẻ dành cho bạn, rất non nớt và lạ lẫm,
giống những gì tôi nhớ về tình yêu thời bé dại -
tình yêu vẫn thường khờ dại trong mục tiêu của nó
nhưng không bao giờ khờ khạo trong quyết định, cường độ của mình
thật nhiều đòi hỏi ở phía trước, thật nhiều mà không thể hứa hẹn
-
Linh hồn tôi quá sợ hãi, hung bạo;
hãy tha thứ cho sự tàn bạo của nó.
Như thể đó là linh hồn kia, bàn tay tôi thận trọng vuốt ve bạn,


không muốn xúc phạm
nhưng khao khát, cuối cùng, là thể hiện được bản chất:


nó không phải là trái đất mà tôi sẽ nhớ,
nó là bạn mà tôi sẽ nhớ.


Bùi Xuân dịch
(TCSH392/10-2021)



 

 

Các bài mới
Các bài đã đăng