Tạp chí Sông Hương - Số 392 (T.10-21)
Chùm thơ Lệ Hằng
15:58 | 22/11/2021


LỆ HẰNG

Chùm thơ Lệ Hằng
Ảnh: internet

Người họa sỹ già

Một buổi chiều
sau bức mành lênh loang kỷ niệm
người họa sỹ già trầm ngâm rất lâu về bức tranh ông muốn vẽ
ông đã trầm ngâm đếm hết bàn tay
những mùa lá rụng chảy qua ngón thời gian.


Có tiếng động khẽ bên song
Con chim vô thường đậu bên cửa sổ
ríu ran về một buổi chiều tuyệt đẹp sắp tàn.


Người họa sỹ già mở cửa bước ra cầm theo giá vẽ
cùng chiếc hộp màu ghi hoen rỉ
bên trong là những hũ màu yêu thích đã cũ
và cây cọ cán mẻ
và hoài niệm những bức tranh cuộc đời đã có.
Trong khu vườn
con chim vô thường vẫn ríu ran về buổi chiều tuyệt đẹp
thả xuống vai ông
tiếng hót thiên thanh.


Ông dựng giá vẽ hướng về nơi đẹp nhất của mình
pallet trên tay
run run như lần đầu tập vẽ
một màu vàng đổ ra loang rộng dần
cánh đồng thơm thơm
triền hoa chúm chím
ráng chiều như dòng suối chảy vào mắt
chân trần bỡ ngỡ
ông dạo quanh giấc mơ màu nắng
và ngày tháng mọng ươm như trái chín của mình.


Một màu đỏ đổ ra loang rộng dần
tuổi trẻ và những ngọn lửa trong đêm bên bờ biển
cành hoa Valentine
vết son môi
hoàng hôn hò hẹn
bục vinh quang
những con dấu niêm phong cuộc đời
hạnh phúc cùng đổ vỡ
như máu chảy qua tim.


Một màu xanh đổ ra loang rộng dần
mặt hồ mùa thu ngày nắng nhạt
chân trời xa ngái hiu hắt
nghĩa trang chiều lặng lẽ
cuốn album
kỷ niệm xám dần trong ký ức…


Người họa sỹ già tiếp tục lấy màu
pha rồi pha
thử rồi thử
trên pallet là tất cả màu ông có thể tạo ra
ông ngồi xuống
những sắc màu đứng lên trong mắt
múa vờn quyến dụ
ông tiếp tục, tiếp tục
những hũ màu lăn lóc bên chân
tiếp tục, tiếp tục
làm sao vẽ được cái trong vắt tàn nhẫn của thời gian?


Sau đọt cây bạch đàn, mặt trời đã lịm
những con chim vô thường đập cánh
tan trong ánh hoàng hôn
người họa sỹ già cúi nhặt trên đất
mảnh vỡ cuối cùng bóng nắng chiều tuyệt đẹp
mảnh vỡ cuối cùng tiếng hót một loài chim vô thường
mảnh vỡ cuối cùng tháng ngày ông đã có
từ trong vắt thời gian


bình yên
người họa sỹ già vẽ lên hoàng hôn nét vẽ cuối cùng.



Mùa Hè của chúng ta

Trong căn nhà Mùa Xuân bỏ lại
Tiếng cười đã làm nứt bức tường
Bày ra một kẽ hở
Vừa đủ để Mùa Hè chui qua.


Mùa Hè của chúng ta
Mùa Hè lam ngọc đã bị nhốt ngoài kia
Dưới vòm cung bầu trời
Trước khi tìm thấy chúng ta
Trong căn nhà Mùa Xuân bỏ lại
Mùa Hè dắt chúng ta qua những cánh đồng tâm tưởng
Nếp nghĩ thơm tho
Miệng đầy mật nắng
Những triền hoa như kẹo bông ngũ sắc
Thả xuống từ trời
Chúng ta chạy mải miết theo tiếng cười
Mồ hôi sóng sượt
Rớt xuống mọc thành cây
Xanh cho mùa mới.


Chúng ta mải miết
Đuổi đến tận cùng vùng đất của hoàng hôn
Để bắt lũ cào cào
Trước khi mặt trăng giấu chúng đi sau tà áo
Và bàn tiệc cuối ngày bày trên những chòm sao.
Mắt chúng ta nhảy múa
Miệng chúng ta uống ánh trăng đêm
Chúng ta lớn lên giữa Mùa Hè
Trái tim cuộn tròn
Như chú mèo ngoan lim dim bên bậc cửa
Mộng tưởng những thiên hà chưa có tên


Trong căn nhà Mùa Xuân bỏ lại và bức tường nứt
Mùa Hè thì thầm
“Ngủ đi
Ngày mai là một lời hứa đẹp.
Ngủ đi
Và đừng quên gieo mùa hạt mới
Khi chân giẫm lên vùng đất của giấc mơ.”


(TCSH392/10-2021)




 

 

Các bài mới
Các bài đã đăng