Tạp chí Sông Hương - Số 57 (T.09&10-1993)
Dì tôi
09:31 | 19/03/2024

L.T.S. Một trăm linh bảy em viết và một trăm bảy mươi em vẽ. Đó là những "thí sinh" dự cuộc thi sáng tác hè 1993, một hoạt động bổ ích nhưng không mấy dễ dàng cho các em, vì các em mà giờ đây đã thành một thông lệ đẹp của Hội Văn Nghệ, nhà Văn Hóa thiếu nhi, Sở Giáo dục và UB bảo vệ Thiếu nhi tỉnh TT Huế phối hợp tổ chức hàng năm.

Dì tôi
Ảnh: tư liệu

Chúng tôi vui mừng giới thiệu một số tác phẩm của các mầm non văn nghệ đó và chờ đợi để giới thiệu tiếp các sáng tác mới của các em đoạt giải - những thành viên nhỏ của Trại sáng tác Vũng Chân Mây (Cảnh Dương - Phú Lộc) cũng do Hội VHNT và nhà Văn Hóa Thiếu nhi tỉnh tổ chức hiện đang diễn ra.

 

Dì tôi

 

TRƯƠNG ĐỨC VĨ NHẬT

(15 tuổi, Trường Lê Lợi)


Hè.Tôi về thăm dì.

Ngôi nhà dì tôi núp dưới hàng dương. Chìm trong màu cát trắng và màu nắng.

Nhà dì yên tĩnh và vắng giữa đồng cát trắng bao quanh ngôi làng nhỏ bé.

... Một buổi chiều, sau giấc ngủ trưa, tôi bừng mắt. Trời rạng chiều. Những đụn mây trắng sữa đùn khắp trời. Nghiêm trang và chậm rãi. Nắng đã hắt trắng nhợt nhạt ra bãi cát xa. Tôi nhổm dậy xuống bếp. Dì tôi đang lúi húi ở góc bếp. Nghe tiếng bước chân, dì giật mình quay lại. Thấy tôi, dì cười. Những nếp da bên thái dương rúm lại. Dì đang cắt tiết gà. Con gà trống lực lưỡng đang khò khè. Bộ lông đen huyền óng ả. Không pha sợi bạc. Tôi nói:

- Con gà đẹp thế! Sao dì làm uổng vậy?

Dì bảo: "Con lên nhà đọc sách. Để dì làm một mình cũng được".

Tôi quay lên. Ra sân ngồi.

Khung cảnh tĩnh lặng. Tiếng cười lanh lảnh của bọn trẻ con hàng xóm bay sang, rơi chụm trong không gian. Tôi lắng nghe chúng...

- Vinh ơi, vào ăn cơm cháu.

Tiếng dì tôi gọi. Tôi vào nhà. Dì đã bưng cơm lên. Tôi xuống bếp, lấy cái bát đất và đôi đũa tre.

Tôi và dì ăn cơm. Dì tôi im lặng. Chỉ thỉnh thoảng, giục tôi đưa bát cho dì xúc thêm cơm. Dì gắp thịt gà cho tôi. Thịt kho, béo đậm và thơm. Một sợi lông gà đen nhánh vương trong bát, tôi lấy đũa gạt ra.

Tôi ăn xong, ra sân ngồi. Gió thoảng nhẹ, mắt tôi ríu lại...

Tiếng gà nhảy loạn xạ, tiếng léo nhéo. Tôi bừng mắt. Tôi nghe loang loáng:

- Mất con nào?

- Con gà trống ô chứ con nào! Tiếc quá! Tìm cả vùng đồng cát này cũng chẳng có con nào được như nó đâu.

- Biết đâu! Lỡ chưa mất!

- Chưa làm sao được! Mọi hôm, trời nhập nhoạng nó đã về rồi.

Hình ảnh con gà trống với bộ lông đen huyền đang khò khè, bắn những sợi máu đập về. Tôi giật mình. Giọng bà hàng xóm léo éo xói vào. Tai tôi bừng bừng, thái dương đập phập phồng. Mồ hôi rịn ra trán. Người tôi đờ ra...

Bà hàng xóm còn kể lể một lúc lâu rồi nín bặt. Tôi vẫn ngồi, nhìn trân trân vào nhà, dì tôi không thắp đèn. Nhà tối mịt.

Trăng bắt đầu lên, lừng lững, nặng nề hắt một vùng vàng sậm. Trong tôi, một điều gì đó tan mãi ra... Tôi vẫn ngồi, người trống rỗng...

Thoáng bóng dì tôi từ nhà hàng xóm bước ra. Dì tôi bước, đầu cúi cúi, bóng đổ xiêu xiêu, chồng lên những hàng xương rồng gai góc...

Tôi nằm vội xuống cái chõng bên cạnh.

Dì tôi vào nhà. Lát sau, dì đem ra cho tôi một tấm chăn. Dì cúi xuống bảo nhỏ:

- Con đắp vào kẻo cảm lạnh đấy.

Tôi đáp:

- Cháu không lạnh đâu! Dì đem vào đi.

Dì tôi đứng tần ngần... lát sau, dì lại bảo:

- Dì để đây cho con nhé, khi nào lạnh hãy đắp.

Dì bỏ chăn bên cạnh tôi, đi vào.

Tôi xoay người. Co gối sát cằm. Gió lạnh.

Tôi nằm im, mở mắt to...

Trăng khuya, nhợt nhạt dần và lạnh lẽo...

- Trời ơi, thằng Vinh về lúc nào mà bà không biết!

Tôi giật mình, quay sang. Bà hàng xóm đứng cạnh tôi, miệng cười.

Tôi nhổm dậy, gượng cười: "Dạ, cháu mới về sáng hôm nay thôi. Mời bà vào nhà chơi đã."

Tôi nhìn vào. Trong nhà, dì tôi đã thắp đèn...

Bà hàng xóm bảo: "Cháu cứ nằm. À! Mai phải qua bà ăn cơm nghe chưa!"

Bà cười, bước vào nhà. Bà bảo dì tôi, giọng to: "Lúc nãy, tôi cứ tưởng mất con gà trống ô rồi. Hóa ra, bây giờ nó mới lò dò về."

Bà vỗ đùi, cười to. Giọng bà nhỏ dần, rì rầm với dì tôi... Tôi không nghe bà nói gì nữa. Trước mắt tôi, vầng trăng sà xuống đồng cát, tỏa những tia vàng thắm. Luồng vàng sậm chiếu mãi trên đồng cát trắng. Dì dắt tôi đi vào luồng sáng ấy, đi mãi, đi mãi... Tôi ngoái lại nhìn. Những mái nhà nhỏ bé, nép dưới hàng dương lung linh như đúc bằng vàng khối...

Bà hàng xóm đang tươi cười vẫy tôi lên khóm hướng dương... Tôi vẫn thẫn thờ nhìn lại.

Không biết khi đi vào, khi tan vào vầng dịu dàng của trăng, còn có nỗi buồn ngự trị không nhỉ? Có lẽ...

Tôi cũng không biết nữa. Tôi viết những dòng này tưởng nhớ vong linh dì tôi. Xin dì rộng lòng tha thứ cho cháu.

T.Đ.V.N.
(TCSH57/09&10-1993)

 

 

Các bài mới
Loài hoa trắng (26/06/2024)
Trang thơ Nabokov (14/06/2024)
Lửa đen (30/05/2024)
Các bài đã đăng
Bắp miệt Cồn (11/03/2024)