NGÔ THẾ OANH
Cái chết của nhà thơ
Khi tôi chết
hãy để ban công rộng mở...
Federico Garcia Lorca
Ngọn lửa cháy bỏng táp lên khuôn ngực
rồi máu trào cắt nghẹn những bài hát
ngọn gió nào thổi từ trời thẳm
mỗi ngọn cỏ cũng chói sáng như những ngôi sao
không còn nhạc chuông cô gái digan
trái tim băng vào vô tận
anh vụt thấy lại mặt biển
những cánh buồm đầm nước mặn
những dấu chân trẻ thơ
mát nhẹ như hơi mưa
thấy lại gương mặt Don Quichotte
cánh cối xay gió và mũi giáo đều gãy nát
anh thấy lại đôi mắt mênh mông
trong đó từng hiện lên bóng hạnh phúc
những dây đàn ghi ta trong gió dữ đã đứt
những hoa huệ cháy hương đã tắt
đã gục chết em bé vẫn cầm cho anh quả cam
gió lùa qua ngực anh như khung cửa vỡ toang
anh muốn gọi
những lời anh bị dìm trong máu
Khỏa thân
Tặng C.Q.H
Sự trong vắt của trời
Sự vĩnh hằng của đất
Sự mềm mại tưởng chừng không có thực
Và không lặp lại một lần
Ngọn sóng cho nghỉ ngơi
Ngọn lửa cho cơn khát
Thân thể là Thơ
Thân thể là âm nhạc
Tìm kiếm không ngừng
Và luôn luôn mất
Hy vọng là hạnh phúc
Vô vọng là hạnh phúc
Những chiếc chuông trong máu
Những chiếc chuông trong máu
Vang ngân...
Thơ cho bé Lem
Sớm mai nay con lên sáu, Bé Lem...
Con lên sáu. Thành phố gần nghìn tuổi
Thành phố trải mọi điều. Con thì thơ dại
Trời sớm nay trong trẻo lạ lùng
Tháng chín màu mây phiêu đãng trắng ngần
Cam ngọt những vườn xa. Sông Hồng dần lắng lại
Cúc vàng dịu như một lời thầm gọi
Tiếng chim nào trong vòm sấu phân vân
Tứ thơ nào thoáng hiện thoáng bâng khuâng
Có gì giữa hồn cha như hy vọng
Thời con rồi sẽ khác thời cha sống
Nhiều niềm vui hơn. Ít nỗi buồn hơn
Nhưng mùa thu ngoài kia đợi ta lâu rồi con
Con đường mùa thu. Bài hát mùa thu. Bánh mùa thu nữa
Gương mặt con sáng một vầng trăng nhỏ
Chợt in ngần trên đôi mắt mùa thu.
(TCSH57/09&10-1993)