ĐOÀN TRỌNG HẢI
Bước phía sóng
Anh bước trên con đường của sóng
Con đường không cùng theo hải âu sải cánh
Biển ôm dải đất chạy dài hình chữ S
Biển ôm anh, nuôi anh rồi chỉ bảo con đường
Con đường thẳng như mũi tên chớp bể
Sóng ba đào nghe Tổ quốc nhói trong tim
Tiếng chuông chùa trong sóng chưa thể bình yên
Giữa mênh mông vẫn kể về những ngôi mộ gió
Con đường trên sóng không gập ghềnh sỏi đá
Nhưng sóng dồn bão tố vực biển khơi
Như mũi tàu hướng bình minh lao tới
Con đường gọi anh sóng xanh biếc chân trời
Chân anh bước dồn trên sóng ngời ngời
Nhìn phía nào cũng là biển cả
Chạm vào đâu cũng mặn mòi tôm cá
Tiếng sóng vỗ về như tiếng lòng trong
Phía trước anh là ngọn hải đăng
Mắt của biển giúp người không lạc hướng
Những bàn chân nối tiếp bàn chân trên sóng
Hơn bốn ngàn năm biển vẫn còn lắm phong ba
Bước phía sóng, con đường của những bao la
Của người đi mang trong lòng khát vọng
Anh nghe biển kể chuyện đời tỉ mỉ
Tiếng của người vọng trong sóng thầm thì…
Cánh đồng trắng
Cơn đau bén rễ
Ngày nỗi buồn cựa mình tách vỏ.
Những bước chân cô độc ngang qua cánh đồng
Đâu hình hài của chữ?
Thời gian không trôi ngược
Cỏ chẳng thể lấp đầy giấc mơ xanh ký ức.
Anh đang thức
Trước cánh đồng trắng…
Trước cánh đồng không ngày không tháng
Trổ loài hoa khao khát!
Trên cánh đồng vẫn gió
Bao bóng người vỡ lúc bình minh.
Cơn đau tự mình bén rễ
Trước cánh đồng trắng mông mênh…
Anh như người đàn bà mang thai giấc mơ mồ côi
Ngày khai sinh mắt chữ!
(TCSH428/10-2024)