Nguyễn Khoa Điềm - Đoàn Mạnh Phương - Phạm Nguyên Tường - Lê Tấn Quỳnh - Trần Văn Liêm - Hoàng Vũ Thuật - Mai Văn Hoan - Nguyễn Loan - Nguyễn Khắc Thạch - Trần Như Luận - Trần Nam Phong - Lê Trọng Nghĩa - Trường Thắng
NGUYỄN KHOA ĐIỀM
Chiều vẫn tím
Huế đã lên thành phố trực thuộc
Chiều vẫn tím
Sông Hương bình yên qua nhà...
Baba Vanga
Có bao nhiêu người vây quanh bà
Khi bà sống
Bao nhiêu người lắng nghe bà
Khi bà mất
Chỉ để nghe một lần bà nói
Về bí mật đời sống
Bà vẫn mãi cô đơn
Trước vũ trụ.
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG
Cảm giác
Tẩy xóa trước tất cả các định nghĩa
Thế nào là
khôn, dại, rủi, may
Từng sống như một phác thảo
đôi mắt nửa đêm nửa ngày
Nghẹt thở
giữa những ý niệm rỗng
chân đá phải một hư từ
Mò tìm một lối đi tắt
Di truyền
từng bí mật
Sự giáp nối mơ hồ
Mỗi ngày nhắc ta một ghi nhớ
Giam lỏng trong chiếc hộp chung cư
Những ý nghĩ vừa đơm vừa cũ
Mơ đôi tay dài mọc cánh
Tự do
trong chiều mênh mông
Khước từ
mọi trống rỗng
Đập cánh bay
vào khoảng trời đủ rộng.
PHẠM NGUYÊN TƯỜNG
Trong lòng hồ Hương Điền
những núi đồi gió nắng
lớp lớp xanh muôn trùng
ngỡ xưa sau nghìn thẳm
những bước chân Việt Thường
những núi đồi được nuôi
bằng những dòng Suối Máu
bằng tiếng thở sinh sôi
nơi cửa buồng địa đạo
những núi đồi tan hoang
thuở đạn bom cuồng dội
khói hương thơm hàng hàng
chiều Động Tranh hoang hoải
những núi đồi lớn lên
bằng máu xương bồi đắp
nước Khe Đầy Khe Điêng
cuộn dòng dòng nước mắt
những núi đồi chân vân
xuôi đồng bằng ngược nắng
hơn nửa đời lưu dân
soi mặt hồ thăm thẳm
trăm năm ngàn năm lên
nước trời xanh hư huyền
đất này người váng vất
trên mặt hồ uyên nguyên.
LÊ TẤN QUỲNH
Rất Huế
Em đừng trả lại anh bằng cơn mê muội của giông
Từ lâu đã lăn trên những hẻm đường rất nhỏ
Nơi cái nhìn rách toang phố
Kệ cơn xao lòng lên đẫm giấc mơ
Không kịp buồn cho những giọt hoa vàng nở vội
Thưng thửng đi gối rỗng phù hoa
Những ô cửa xanh trở lại
Những môi thơm thiêm thiếp nở òa
Có những buổi chiều đã xác xơ tôi
Trên đỉnh mưa muồn muộn
Thử quên đi ngọn gió mùa cháy xém
Mờ cả chiếc ghe con bơi không thấy sông
Bơi không thấy bến
Có những buổi chiều bỗng nhiên lắm chuyện
Đẩy đưa tương tư rỗng trôi vào Huế
Nơi những khoảng trống ê a tôi
Nhét vào từng vỏ cây long não già nứt nẻ
Tôi đi qua
Và năm năm tháng tháng ngày ngày rất Huế.
TRẦN VĂN LIÊM
Vườn thu
em về ngồi giữa vườn thu đầy gió
áo ngũ sắc chưa tuổi trăng đầy
môi khép mở thoảng thơm hương hàm tiếu
trên nhánh xưa xa chim nâu thỏ thẻ gọi bầy
ta nửa đời vẩn vơ cùng con mộng
thơ nửa đời bết bát chữ vần câu
ngày nghe sông lẫy lừng dòng rêu biếc
đêm chòng chành thuyền trăng trôi giang đầu
rồi bến bờ cũng pha màu mây rũ
y áo hờn phai vương vướng nhánh tóc nâu
tay đan tay dăm sợi buồn vui cũ
lắng nhìn mưa buông khúc ca sầu
HOÀNG VŨ THUẬT
Bông trang
Hai bông hoa
bông đen & bông trắng
trảng cát dài nối với núi rừng hoang sơ từ trăm năm trước
nét dừa mỏng mảnh mở trong sương
không còn ngày cũng không còn đêm
cát lẫn vào cát
cao nguyên gầy thanh tao thay lá
bao giờ thì nước nước - non non
mùa mưa về sớm quá
đội mũ lên đi hỡi bông trắng
nghiêng nghiêng vành nón bông đen
những cánh trang nhỏ xíu mảnh mai trước hạt mưa kim sắc
đường về nhà thì xa lắc
gập ghềnh suối đá
chênh vênh đồi cát đổ mồ hôi
ướt đôi cánh chuồn chuồn mỏng tang bay là là mặt đất
mưa vòng quanh hay tình yêu hoa dại khờ
này bông trang xinh tươi kia ơi
người qua không dám ngắt e làm đau làn hương trinh khiết
núi rừng sẽ khô cháy
cát bay lên chín tầng trời
bông đen & bông trắng mơ hồ ẩn sau cây.
MAI VĂN HOAN
Đêm đông nhớ mẹ
Ngắm di ảnh mẹ đêm nay
Lòng con quặn nhớ tháng ngày xa xôi
Lạnh tê tái cả sao trời
Phên tre, liếp nứa mẹ ngồi ru con
Có đêm con đã ngủ ngon
Bên đèn dầu hỏa mẹ còn vá may…
Gió lùa tê cóng ngón tay
Thầu đâu rụng lá rải đầy ngoài hiên
Bao năm con vẫn không quên
Thình lình sóng đánh con thuyền nghiêng chao
Mảnh khăn vuông mẹ trùm đầu
Từng cơn giá buốt luồn vào tận xương
Mẹ giờ gối đất, nằm sương
Đêm nay con thắp nén hương, khấn thầm…
NGUYỄN LOAN
Ta đi đốn gió
Gió chướng mùa này điệp điệp... trùng trùng...
Mọc lan man không chia ranh giới
Như nấm sau mưa
Rừng trời đan kín lối
Ta vác rìu thơ đi đốn
Mang về “làm củi” thổi cơm
Giá gas tăng cao...
Gió đầy rừng trời chẳng ai chặt bán
Làm gã tiều phu chơi ngông đốn thử vài bao
Rừng gió lao xao đi phía nào cũng vấp
Rìu thơ ta quá cùn mài hoài chưa bén - đốn gió không đứt
Chắc mình phải mang bao về không?
Cứ thử một lần cho biết ai ngông
Gió ngông hơn ta hay ta ngông hơn gió?
Rìu thơ trên vai
Ta vừa đi vừa gỡ
Gió quấn lấy chân
Bước tiến, bước lùi...
Ràn rạt bốn bề gió gió... cứ trêu ngươi
Đẩy ta suýt ngã
Rừng trời ngổn ngang gió mọc
Đầy cả mùa thu
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Nhà ở tầng cao
Tôi ở trên tầng ngọn
Ngôi nhà những người không nhà
Tôi đứng trên đỉnh cao không có thật của mình
Cửa sổ phòng tôi ngang tầm mặt trời mọc
Ánh ngày đầu nguồn thay ca đêm
Vào phố tôi đi làm
Ngày ngày
lên cao
xuống thấp
Nơi tôi ở hướng nhìn lên
Ở giữa lưng chừng ngọn gió
Trên đầu mây trắng bay
Dưới đất cây xanh lay
Chỉ có căn phòng là đứng nguyên
khoảng trống
Và tôi đã sống như người mơ mộng
Treo cả cuộc đời lên đỉnh cao
Cái đỉnh cao mà tôi có thật
Là không có ai
ngồi đứng
trên đầu
TRẦN NHƯ LUẬN
Âu là để một thuở nào
(Tặng các bạn tôi ở Huế)
Tôi mãi sống suốt đời tất bật
chỉ biết cơ quan đường phố và nhà
lòng bó hẹp giữa bộn bề phố xá
ồ ạt xe lăn, lăn miết thành tôi...
Âu là để một thuở nào xa lắc
ta sẽ về thăm quê
thăm mái nhà xưa, thăm bạn bè lớp cũ
chút mái hiên xanh che rợp cả tâm hồn
dăm bạn bè bất giác muốn ôm hôn
cho vơi bớt tháng năm dài không trọn...
Âu là để một thuở nào ta sẽ đến
cùng non xanh, suối bạc, rặng thông dài
sông nước chiều lãng đãng áng mây trôi
đôi nai thẹn bên bìa rừng ngơ ngác
Âu là để một thuở nào trong trí tưởng
ta sẽ có em - người thiếu nữ sáng nay nửa giờ trước kính
rèm mi cong, bờ môi chín, giọng đầy hương
tất bật đời tôi e chỉ còn một thoáng
vùn vụt đi qua không kịp nửa tia nhìn!
Như thể quá bình thường ngày cứ kéo nhau đi
thời gian sau lưng xô ta về phía trước
ngoái lại nhìn đời: không đủ dòng nhật ký
ngoái lại nhìn đời: chỉ thấy vết xe lăn...
Cứ tất bật
đời người qua tất bật
ngót bốn mươi năm chưa kịp sống bao giờ...
TRẦN NAM PHONG
Đi về phía ấy
Ta đi về phía cỏ
Nghe tiếng mưa thở dài
Bao niềm thương mến cũ
Rơi trên lá tàn phai
Ta đi về phía núi
Nghe rừng xưa trở mình
Trái cũng vừa kịp chín
Dâng trọn mùa nguyên sinh
Ta đi về phía biển
Sóng thời gian vỗ bờ
Biển xanh vừa vỡ ối
Một mặt trời nguyên sơ
Ta đi về phía em
Cơn mưa nào đã tạnh
Hoàng hôn ấm chân trời
Ngôi sao chiều lấp lánh
LÊ TRỌNG NGHĨA
Em còn giữa thiên nhiên
Anh nhìn mọi thứ xung quanh
như cánh hoa buổi sớm
như giọt bầu trời chạm đất
Gió luồn qua tóc như bàn tay vô hình
cứ mỗi lần chạm tới
lại nhắc anh về em
về cách em bước qua đời anh
dịu dàng, rồi bão bùng vương vấn mãi
Biển vỗ từng nhịp
như trái tim anh không ngừng thở
nhớ em đến độ
mỗi con sóng ùa về là thêm một thổn thức
Mỗi ngày mặt trời lên
như ánh nhìn đầu tiên giữa chúng ta
rồi lại lặng dần trong buổi chiều rực rỡ
liệu em có nhìn thấy anh trong khoảnh khắc ấy?
Khi ngắm nhìn bầu trời rộng lớn
em đã mơ điều gì khác
em có nghĩ đến anh không
hay mọi thứ chỉ là những vệt màu
trôi qua không dấu vết
Anh tự hỏi
có thể yêu em thêm nữa không
khi tình yêu đã đầy đến nỗi
mọi thứ quanh anh đều là em
Nhưng anh không biết
trong thế giới của em
anh có phải là một phần của thiên nhiên ấy?
TRƯỜNG THẮNG
Quê hương
Tháng năm gió nồm dịu mát
Ven đường hoa cỏ xuyến chi
Lũy tre đong đưa xào xạc
Người đi người ở người về.
Đầm phá bên lưng biển vàng trước mặt
Vài con thuyền mộc thăm cá thả mồi
Mấy chiếc gọ xa đêm ngày quăng lưới
Đời ngư dân những ngẫm ngợi lắng lo.
Mưa gió bốn mùa chấp chới đi qua
Trầm tĩnh vô tư chẳng yên hòa suôn sẻ
Như chim sâu cuối ngày tha mồi về tổ.
Là huyết mạch tình con đau đáu bên đời.
Gian khổ để lớn lên thương lắm làng ơi
Ai cũng có một cánh đồng quê duyên nợ
Nơi vun đắp cần lao đồng hành nhịp thở
Có tôi có bạn bè tôi hôm sớm từng ngày.
(TCSH432/02-2024)