HOÀNG VŨ THUẬT
Lá cờ và nước mắt của mẹ*
Nơi bến sông quê
nước êm ả trôi như tờ giấy thẫm xanh ghi thư cho bạn
đêm tối không thấy mặt
anh thấy lọn tóc xõa tung từng đợt nóng hổi
chiếc gùi đỏ lửa trên lưng
Tổ quốc là đây
mẹ ngóng con bao ngày
chiếc phao thủng anh không thể bơi sang bên kia được nữa
ngôi sao cũng lịm dần hy vọng
anh có thể mất nhưng niềm tin yêu đang chờ
mệnh lệnh từ trái tim không - được - chết
lá cờ sẽ bay cánh chim tự do
đồng đội gọi tên anh
dòng Hương gọi tên anh
cuốn nhật ký vứt lại gọi tên anh
em gái gọi tên anh
sống bỏ cuộc đồng nghĩa sống mà đã chết bạn bè ơi
tảng đá biết bơi chuyện lạ giữa đời
hai sáu tháng ba
mặt trời từ rừng xanh bay trên đỉnh Ngọ Môn kinh thành Huế
trong giọt nước có triệu triệu giọt nước dòng sông
ấy là nước mắt mỏi mòn bao năm của mẹ
thấm ướt vai con ngày trở về.
----------------------
* Đêm 25/4/1975 trung đoàn Phú Xuân được lệnh mang lá cờ của Mặt trận Dân tộc Giải phóng về cắm trên Kinh thành Huế. Tiểu đội trưởng đơn vị của Lê Huy Tập hỏi ai có thể mang được gói rất nặng này vượt sông. Chiến sĩ Lê Huy Tập nói ngay tôi xin mang. Không may, chiếc phao đồng đội giao cho anh bị thủng, chìm dần. Trong giây phút đó anh đã dũng cảm vật lộn giữa sống và chết để bơi qua sông. Gói nặng ấy chính là lá cờ được cắm trên đỉnh Ngọ Môn mà ai cũng biết trong dịp giải phóng Huế. (Tôi viết theo lời kể của ông Đào Văn Sử in trên “Sự Kiện - Nhân chứng” báo của Hội Cựu Chiến Binh Thành phố Hồ Chí Minh, ra tháng 2/2021).
(TCSH434/04-2025)