Mẹ thầm lặng của con ơi! dòng sông thân yêu vượt bao gành thác thiết tha giữ lấy lời ru đưa con tới bờ tới bến Mẹ ơi con chỉ biết đằng sau lớp áo vải thô bạc màu thuở ấy là xứ sở dịu dàng che dấu được người con qua cơn đớn đau thô lỗ dịu dàng hơn cả sông Hương dịu dàng cho con vóc dáng của một người sống để yêu thương dịu dàng làm chiến thắng của con trở thành bao dung, giản dị Và mẹ của con sau nhiều dâu bể vẫn chỉ biết một nụ cười khiêm tốn trên môi mẹ mỉm cười vì thấy mình còn chỗ đứng làm bóng râm nho nhỏ cho con vì cuộc đời mình, mẹ nghĩ dẫu như chiếc bánh ít oi vẫn còn đem chia xẻ được vì giữa đứa con hư và đứa con ngoan vẫn có chung món quà của mẹ và mẹ mỉm cười vì còn thấy được trong mắt con có bóng dáng niềm vui Như mặt trời của những ngày mưa mẹ sống với việc làm thầm lặng luồn những đường kim của mình vào trong tấm áo… Cho đến lúc sợi chỉ ngắn dần và nguyệt thực sầm sì choán hết mẹ lặng lẽ ra đi để lại trong đêm nhiều nước mắt. Tiếng hát hòa tan Tặng bạn T. ở Lg.T. Nơi đây mặt trời đã bị đốt cháy bởi xi măng và niềm khao khát không tan xi măng trong không khí, trên mái nhà xi măng trên áo quần, trong từng nếp gấp xi măng xi măng của anh Từ công trường một người đi ra anh mang sương mù và bụi trắng một người khác đi ra nổi rõ hơn anh mang theo nhịp thở còn nóng hổi của kờ-lanh-ke và của xi măng “Khi lớp bụi bay đi ngày sẽ sáng dần lên anh thấy lại dáng mình lực lưỡng Khi lớp bụi bay đi ngày sẽ sáng dần lên anh quẳng chiếc bao tay cầm lấy cây đàn và hát” Dưới bóng một gốc cây tôi thấy một người đang hát như muốn thử lại sức mình và niềm tin trong cuộc sống anh sẽ hát hay hơn với những nốt chín dần như tỏa lan ra từ những chùm trái ngọt Đâu cuộc sống đang cần nơi đây xi măng chúng tôi vừa ráo mồ hôi anh hát lên như vậy mồ hôi của những điệu nhảy nhọc nhằn trên đá trên bùn và trong hầm tối nơi đây cháy bỏng mặt trời và niềm tin chúng tôi mặc chiếc áo xanh bên trong tấm lòng trăn trở anh hát lên như vậy Và chiếc áo của anh đã rách sau lưng có lẽ nó đã cũ và trở nên chật rồi có lẽ vì cây đàn chúng tôi vướng phải, không hiểu sao chỗ rách ấy lại giống như một phần cánh cửa rất nhỏ, rung động lên theo nhịp những lời ca “Làm chủ bầu trời anh đi xây thêm nhiều cánh cửa thêm nhiều bài ca cho những mái nhà Làm chủ bầu trời với những lò cao anh thấy mình trong cuộc đời rộng lớn ánh sáng đèn chói lòa, anh cất lên tiếng hát anh hát hay hơn những gì anh mơ ước hơn cả tiếng đàn, hơn cả lời ca anh cảm thấy nhẹ nhàng bay vút theo những gam la kỳ lạ” La, La, La, La, anh bay lên bắt nhịp bài ca chiếc áo xanh kia xẻ thành đôi cánh anh bay lên tặng cả cuộc đời. 6-1-83 Bối cảnh I. Đây là nơi phản hồi tia chớp của mắt nhìn và lưỡi hái của nhân dân nơi nghỉ ngơi và mơ mộng của nhân dân dãi nắng dầm mưa Không có chỗ nào cho những lời bóng bẫy Không có chỗ nào cho bóng tối tới lui Điều thuộc về chúng tôi hoa hồng đều biết Và gió mùa chọn để âm vang II. Trong những hạt mầm anh gieo vào lòng đất trong ánh mắt anh đặt giữa lòng đời luôn luôn anh nhận ra dấu vết của một người đi trước cho tới khi không còn gieo nữa từ giữa lòng đời từ trong lòng đất anh sẽ còn nắm được bàn tay của một người kế tiếp III. Kẻ nổi tiếng bắt đầu tìm thấy bóng mình khắp nơi trên những phần cao nhất Ở đấy, anh ta đóng một chiếc ghế thật chắc và trò chuyện với trời cao Trên con đường khác chúng tôi thắt chặt giây giày và tiếp tục đi IV. anh xếp hàng và chờ đợi anh nghe những tên gọi khác nhau và những mẫu chuyện đời nổi trôi, đứt đoạn như những đợt sóng vật vã ném vào bờ cuộc sống và không thể nào cưỡng nổi, đến lượt anh anh cũng góp tiếng nói hòa tan vào đám đông anh cùng với họ đã làm nên bề mặt của một dòng sông không ngừng xao động. (3/10-83) |