Tạp chí Sông Hương - Số 143 (tháng 1)
Giấc mơ bay - Mùa hoan lạc - Đi
15:39 | 22/04/2008
LTS: Hội viên Hội Nhà văn thành phố Hồ Chí Minh. Hiện là Trưởng  ban Văn hoá - Nghệ thuật báo Thanh Niên. Đã viết và in nhiều tập truyện ngắn, tiểu thuyết, tạp bút.Nếu dựa vào đó để xưng tụng” thì có lẽ với Nguyễn Viện, thơ chỉ là “tay trái”. Song tay trái mà rất “gân guốc”, đáng nể lắm. Sông Hương xin trân trọng giới thiệu một chùm thơ mới của Nguyễn Viện để bạn đọc cùng “ngự lãm”  có đúng vậy không.                                                                                           SH.

Giấc mơ bay

1.
Giấc mơ bay của chiếc lá khi ngọn gió mang đến một lời thì thầm bí
      ẩn từ phía chân trời
Nhưng chiếc lá làm sao có thể rời cành khi không thể tự mình bứt ra
khỏi cành cây?
Giấc mơ bay là sự khốn cùng của nhân loại
Anh đã viết đến tiều tụỵ cả hai bàn tay
Sự sợ hãi níu giữ những linh hồn khổ hạnh
Anh buông mình vào chỗ tối
Nấp giữa những bóng đen của khói
Và ...

2.
Chiếc lá vẫn thèm khát bầu trời và liếm vào trong gió
Nụ hôn mang đi cảm giác về sự hiện hữu trên những giấc mơ bay
Anh vẫn ngồi trong chỗ tối
Và nhớ em.

3.
Ở một nơi rất vắng
Cơn gió bồn chồn xoáy vào khoảng không tra hỏi về ngọn nguồn
                                                                        của những giấc mơ
Anh ngồi trong chỗ tối
Trời đổ mưa và lạnh
Vòng tay ôm xa lắc.

4.
Chiếc lá vẫn liếm vào bầu trời và nụ hôn của em mang giấc mơ bay về
         đóng đinh trên bức tường thời gian
Anh kịp hát những khúc ru hời máu
Và kịp đạp chân đến chỗ tận cùng của số phận
Cuối cùng thì anh biết, cách vượt ra khỏi thế giới này là yêu em.

Mùa hoan lạc

Khi chúng ta yêu nhau
Mặt đất lún xuống vì nặng
Những con gà trống xấu hổ chui vào chuồng
Nhưng lũ gà mái lại hốt hoảng vì mùa hoan lạc đã tận trên cánh đồng
 người
Một cánh hoa run rẩy và bật thốt những âm thanh mờ mịt như sóng
dội từ xa
thẳm nơi những ngọn gió đang tụ lại chuẩn bị cho một mùa mưa
giông đắm đuối.


Đi

Trong sương âm mù mịt
Những phế tích trồi lên khỏi mặt đất mỗi lúc một cao và mỗi lúc một dày đặc
Dưới ánh sáng huy hoàng của những ngọn nến
Những linh hồn ẻo lả đang dán mình vào bức tường đổ nát
Niềm hoan lạc rên rỉ trên những câu kinh dồn đuổi về phía siêu thực
Anh cúi nhặt những viên đá trong thành quách cũ để biểu thị chuỗi
    thời gian trong muôn vạn kiếp người

Và dưới ánh sáng huy hoàng của những ngọn nến
Những viên đá biến thành kim cương
Những linh hồn ẻo lả biến thành tượng
Trong khi tiếng chuông vẫn ngân nga mãi vào trong những thế giới sâu thẳm.


NGUYỄN VIỆN
(nguồn: TCSH số 143 - 01 - 2001)
Các bài mới
Mùa đông (22/04/2008)
Một mình (22/04/2008)
Nụ cười xưa (22/04/2008)
Trăng lạnh (22/04/2008)
Góc khuất Huế (22/04/2008)
Các bài đã đăng
Bay cao thì nắng (21/04/2008)