Tạp chí Sông Hương - Số 149 (Tháng 7)
Đối nghịch - Độc thoại trước mặt trời - Đốm lửa ngủ quên
17:12 | 22/05/2008
Sinh năm 1949  tại Bình Lục - Hà . Hội viên Hội Nhà văn Hà Nội.Tác phẩm đã xuất bản:  Dấu lặng - (Thơ)  NXB Văn học 1976;  Đêm thiếu nữ - (Thơ) NXB Văn học 1978. Ngoài ra Trần Lan Vinh còn có thơ in trong các tuyển tập khác.

Đối nghịch

Em thất thường lúc mùa đang chuyển
Ngày hè nóng nực
Đối ngày mưa
Những vết rạn địa tầng trái đất
Giá buốt căn nhà trống hoác
Trắng lạnh ánh sáng xô nghiêng
Gió ném trả vào đêm tiếng vỡ
Như vệt xe cào
Trên mặt thời gian
Cỏ giành giật với mùa đông khắc nghiệt
Ngọn gió xuân về mang ẩm ướt
Em là đối nghịch của mùa đông

Những nụ hoa mang nắng vào hư ảo
Em lại ra đi như thời gian
Anh trống rỗng
Lúc cơn mưa ập xuống
                                                1996
Độc thoại trước mặt trời

Thời gian bạc
Trở về tóc ngược...
Rối bời gió trắng cao nguyên
Núi vọng tiếng cồng khan kể về nguồn cội
Cơn khát cao nguyên độc thoại
Trước mặt trời...
Vách đá chiêm bao
Tiếng chiêng đuổi gió
Hãy thức dậy mưa rừng suối vỡ
Người đàn ông im lặng
Trong cõi riêng mình
Cảm nhận cô đơn tình yêu chật
Vó ngựa hoang đạp cháy cỏ thiêng
Ngực tràn nắng
Vòng tay rộng
Đuổi theo cơn khát
Mưa cuồng lửa hoang
Đuổi theo tia nắng
Chân đạp đại ngàn
Nét kỷ hà gẫy ngang lưng mẹ
Trăng bào thai
Đêm hồng hoang trở dạ
Bậc thang gỗ chạm đôi bầu vú
Đất linh nứt hằn sâu
Đá đội lên kỷ nguyên khập khiễng
Ta bước về nguồn sáng riêng ta
Ném trả lại những điều trói buộc
Tắm gió cao nguyên
Cưới mặt trời...
                                    17-4-1998
Đốm lửa ngủ quên

Tôi nhập hồn sắc tím mong manh
Nụ hôn đầu môi em cũng tím
Mưa xé cánh bằng lăng chết lịm
Gió đón nhầm mầu tím vào đêm

Có một mùa cánh hoa tím nghiêng
Áo dài trắng mặt em mộng mị
Xuân giấu trong hoa điều suy nghĩ
Nụ hôn đầu chạm khẽ trên môi.

Gió chợt nghiêng cánh cửa gió cười
Chuyện ngày ấy đã thành dĩ vãng
Nét chữ xưa nhắc về kỷ niệm
Nắng rung lên chiều sắp nhập đồng.

Anh biết chẳng tại ai chỉ trách mình
Riêng sắc tím đỏ trong anh dấu hỏi
Mỗi mùa về ép chùm hoa cưới
Như muốn nhóm trong mình đốm lửa ngủ quên.

Có giây phút thấy mình vô nghĩa
Mọi thú vui không chịu nổi bỏ đi
Giữa đông người thấy lòng trống trải
Em kéo tấm voan che mặt trái đời.
                                                17/01/2000


TRẦN LAN VINH
(nguồn: TCSH số 149 - 07 - 2001)
Các bài mới
Về A Lưới (22/05/2008)
Thư Sài Gòn (22/05/2008)
Gương mặt đêm (22/05/2008)
Các bài đã đăng
Nước ! (22/05/2008)
Gửi Ka Long mơ (22/05/2008)
Biển đêm (22/05/2008)
Khúc ban mai (22/05/2008)