Tạp chí Sông Hương - Số 154 (Tháng 12)
Cửa sổ - Những bộ mặt - Thời gian
10:04 | 05/06/2008
LTS: Robert Creeley sinh năm 1926, có một cuộc đời nhiều biến động. Hai lần bỏ học đại học giữa chừng, hai lần ly hôn, hai lần sang làm việc ở các nước thế giới thứ ba (năm 1944 lái xe cứu thương trong lực lượng American Field Service ở Ấn Độ và Miến Điện.
Cửa sổ - Những bộ mặt - Thời gian

 1959 - 1961 dạy học trong một đồn điền cà phê ở Guatemala), từng sống ở Pháp và Tây Ban Nha. Ông là người sáng lập tạp chí văn chương Black Mountain Review năm 1954 khi dạy học tại Black Mountain College (bang North Carolina), dạy ở nhiều trường đại học và cao đẳng Mỹ và Canada, từ 1966 là giáo sư trường Đại học Tiểu bang New York ở Buffalo.
Thơ Creeley thường ngắn, vẻ khiêm nhường, và mang tính tình cờ, tiềm - lý trí hay siêu-lý trí. Ông cho rằng "viết là một cơ hội được ban phát cho người viết hơn là do người viết yêu cầu”. Ông từ chối vần và câu thơ có số âm tiết đều đặn truyền thống, để triển khai tiết tấu riêng của mình.
 Với khoảng 60 tập thơ đã xuất bản, R.Creeley là một nhà thơ có ảnh hưởng lớn trong thơ Mỹ đương đại.

 



Cửa sổ

Vị trí là nơi anh
đặt nó, nơi nó hiện hữu.
anh đã đặt, chẳng hạn, cái

bể chứa lớn ở đó, ánh bạc,
với ngôi nhà thờ màu trắng sát
cạnh nhau, nhấc lên

tất cả, để làm
gì, Nặng
bao nhiêu cái thế giới
chậm chạp, với
mọi thứ đặt
đúng chỗ. Người

nào đó bộ hành qua, một
chiếc xe hơi bên ông trên
con đường

mất hút, một chiếc lá
vàng sắp

rụng. Tất cả
rơi vào đúng
chỗ. Mặt

tôi nặng nề
vì ngắm nhìn. Tôi cảm
thấy mắt mình đang vỡ.
1967



Những bộ mặt

Những bộ mặt với tuổi thanh xuân đến sớm
tìm tòi trong các nhận dạng
thông thường, quan toà hay người bán hàng,
hàng xóm, kẻ đã giết người,

chỉ có nghĩa khi chúng báo hiệu
thế giới đang trượt, thời gian chẳng bao giờ
được quan tâm tích tụ, sự thật là
chẳng gì có nghĩa trừ cái người ta

có thể hiểu được, một thú vui nào đó thoáng qua,
lệch lạc, một nỗi đau mênh mang
trong đậm đặc, vụng trộm nhưng
da diết một khao khát vượt qua

tất cả, hãy lãnh đạm, hãy đi xa, xa
hẳn, mãi mãi tránh xa cô gái
nhà bên, mà nụ cười vỡ ra, nhăn nhúm
sẽ vẫn còn dai dẳng, vẫn còn biết anh.
1983

Thời gian

Phải bao lâu cho những bông hoa vàng nho nhỏ
bồng bềnh vượt lên từ luống cỏ,
dường như nhẫn nại ở chốn này..

Ta đã tìm thấy gì trong mọi thứ ta nhìn
cho mọi điều ta nghĩ..
nhưng không thể đợi chờ,
không thể đợi.

Buổi xế trưa, một thời, bập bềnh
quanh đầu ta, một con thuyền ta bập bềnh trên đó,
ngồi trên đó, đã ngồi đó, vẫn còn nhẩm lại.

Ta dường như chiếc máy hát méo tiếng, cái máy quay phim lầm chỗ,
chiếc hộp bỏ quên, cuốn sách không đọc,
tờ giấy gội mưa hay con mèo đi mãi không về.

Chẳng ở đâu ta tìm thấy nó bây giờ hay thậm chí
ổn định giữa những dữ liệu, do thế dễ chịu cho lý trí
cuộc bàn bạc này về một trường hợp, sự thực này không mặt mũi

HOÀNG HƯNG chuyển ngữ

ROBERT CREELEY
(nguồn: TCSH số 154 - 12 - 2001)

Các bài mới
Người điên (05/06/2008)
Những cánh cửa (05/06/2008)
Rượu chiều (05/06/2008)
Nơi cuối sông (05/06/2008)
Các bài đã đăng