Tạp chí Sông Hương - Số 154 (Tháng 12)
Chùm thơ Lê Khánh Mai
10:16 | 05/06/2008
Con đẻ của Khánh Hoà nhưng là con dâu của Huế. Lê Khánh Mai tốt nghiệp Thạc sĩ khoa học xã hội và nhân văn, hiện là Tổng biên tập tạp chí Nha Trang. Ngoài 4 tập thơ và 1 tiểu thuyết đã xuất bản, Lê Khánh Mai còn có nhiều thơ in trong các tuyển tập khác.Thơ Lê Khánh Mai lành mà gợi, róc rách giữa hai dòng truyền thống và hiện đại, dùng dằng giữa hai nẻo hiện thực với mộng mơ...

Sóng

Sóng từ mặt đất nhô lên
Trời cao đổ xuống hay miền hư vô?

Bạc đầu sóng vẫn dại khờ
Khi yêu vồ vập như trò trẻ con
Ghét thì cau mặt giận hờn
Tính tình đỏng đảnh lúc buồn,
lúc vui
Xô bờ rồi lại ra khơi
Loanh quanh tan hợp, ngược xuôi
dập duềnh
Bao nhiêu con sóng đi hoang
Vẫn không thoát được đại dương ngàn trùng

Ngồi buồn hỏi biển mênh mông
Biển mà không sóng có còn
biển chăng?

Tìm

Nhiều khi tìm gì chẳng biết
Ngu ngơ như thể vô hồn
Cười tan bao trò được mất
Vẫn còn nguyên vẹn nỗi buồn

Ngửa mặt tìm mây ngũ sắc
Gặp màu hoang tưởng trời cao
Tìm bờ... mù xa, biển khuất
Chỉ nghe thăm thẳm sóng gào

Vây quanh bên mình gió... gió
Mà nào có bắt được đâu
Bàn tay thật thà nắm mở
Vuột đi tia nắng cuối chiều.
Tháng 5-2001

 


Chân dung

Anh suy tưởng
Khói thuốc lượn hình xoắn trôn ốc
Rồi nhoà vào không gian
Nhoà vào nắng sớm, mưa chiều, bóng đêm
Những chân lý khoác đôi cánh thiên thần
Những khát vọng màu cánh buồm cháy đỏ

Em mờ nhạt, vô nghĩa
Trước anh cao vời.

Anh đàm đạo
Bên những người bạn cũng cao vời như anh
Những người mang trong mình nhiệt độ của núi lửa
Thừa thãi ngôn từ
Thứ ngôn từ khiến hành tinh nghiêng đổ.

Em - cái bóng câm
Cái bóng lùn đi dưới mặt trời anh rực rỡ

Một hôm
Vị thần của em, triết gia của em bị ốm
trán vã mồ hôi
Đôi mắt đẫm buồn
Trông anh tội nghiệp như đứa trẻ
Và lành như con mèo hen

Em đã nhận ra anh


Trở về

Có một ngày trở lại chốn xưa
Một khoảng lặng trong bộn bề ký ức
Góc trời mù mịt
Nơi từ đó tôi đi
Con sóng nhỏ lần ra biển cả
Ngược dòng về bến sông quê
Những gương mặt quen quen lạ lạ
Chập chờn, phảng phất, tỉnh mê
Những con người của muôn năm cũ
Giờ đã yên dưới những nấm mồ
Cỏ đã xanh, một màu xanh vô định
Trời thì cao mà mây trắng bơ vơ

Chẳng còn nữa bà tôi bên bếp lửa
Gầy rạ rơm qua những mùa đông
Chẳng còn dáng mẹ tôi tất tả
Vệt sữa loang trên ngực áo nâu sồng
Và đâu nữa bóng cha lặng lẽ
Vác cày về trong nhập nhoạng hoàng hôn

Ngôi nhà tranh cũ xám
Đứng sẫm buồn như một dấu chấm than
Gốc bưởi đầy hoa trắng
Mà hương xưa lạc mấy nẻo đường
Trong mưa nắng khu vườn xanh vật vã
Lá trầu không vẫy gió những bàn tay
Dấu quết trầu đã đượm màu thiên cổ
Ngơ ngác bình vôi, con mắt cay cay
Tôi khát, ngỡ lòng như lửa cháy
Cơn khát một đời của sa mạc cằn khô
Tôi lại uống, nước trong chum, trong vại
Trong chiếc gáo dừa...
Tôi uống ngày xưa.
                 
     Tháng 3 năm 2001

LÊ KHÁNH MAI
(nguồn: TCSH số 154 - 12 - 2001)
Các bài mới
Người điên (05/06/2008)
Những cánh cửa (05/06/2008)
Rượu chiều (05/06/2008)
Nơi cuối sông (05/06/2008)
Các bài đã đăng