Tạp chí Sông Hương - Số 159 (tháng 5)
Tìm quên
09:27 | 20/08/2008
HƯƠNG LAN"Sao đôi này yêu nhau mãi mà không chịu cưới nhau..." Câu nói đùa của người anh họ vào chủ nhật năm ấy là minh chứng cho hạnh phúc họ có được 5 năm về trước.

Khi ấy anh và chị đã có được một cu cậu kháu khỉnh vừa tròn năm, họ đều đang ở tuổi dưới 30, sống chung với cha mẹ, kinh tế vững vàng, công ăn việc làm của cả hai đều ổn định. Cuộc sống của họ có thể nói là ước mơ của nhiều người. Đám cưới của họ được nhiều người đến mừng, ai cũng tấm tắc khen đôi này quả là trai tài gái sắc. Và đứa bé trai chào đời để đơm hoa thêm cho hạnh phúc của họ. Chị tính chỉ vài năm sau sẽ sinh thêm một đứa nữa và chị thường ngồi trước mặt anh mà cầu nguyện ông trời cho chị một bé gái. Những lúc như thế anh thường đùa:
- Sao em dại thế, nếu nhà có ba người đàn ông thì em là hoa hậu! Chúng tôi sẽ phục vụ quý bà đến nơi đến chốn.
- Ba cha con sẽ giống như ba khúc gỗ, em cần một bông hoa tươi thắm để được em chiều chuộng và thực hiện phần nào những gì tuổi thơ em mong ước mà không có.
- Thôi thế thì đẻ tiếp đi...

. ..
Và đó chính là hạnh phúc thật sự của họ, chỉ có điều giờ đây nó chỉ còn là quá khứ. Thằng bé mới hơn một tuổi, ba anh nhờ người bạn cũ kiếm cho anh một công việc tốt hơn ở Hà Nội, họ hứa với chị rằng anh chỉ đi một năm. Dù lòng không muốn xa chồng nhưng ý bố chồng khó cãi, lại thấy anh cũng thích. Lấy sự thành công của chồng làm thành công cho chính mình cũng là hạnh phúc của người phụ nữ. Anh đi rồi chị đếm ngày, đếm tuần, một năm tương đương với 53 tuần, Một tuần chị tìm đủ thứ để làm, những ngày tháng dài dằng dặc, mẹ con chị sống trong nỗi nhớ nhung cũng chẳng dám rên la. Thế rồi một năm qua đi anh chưa về được, hai năm rồi ba năm... Anh đã không trở về như đúng hẹn để mang lại cho chị và thằng cu cuộc sống ổn định hơn xưa như anh đã hứa. Anh cũng chẳng mang cho chị nhà cao cửa rộng hay tiền xấp vì chị vốn không đòi hỏi. Cứ mỗi lần về phép anh lại khoe với chị về sự thăng tiến của mình, rồi những chuyến đi ngoại quốc công tác. Mỗi năm về ăn Tết một lần, ngày về cũng kịp đón giao thừa, ngày đi không quá mồng năm, mua cho con bộ quần áo, mấy thứ đồ chơi thế là xong nghĩa vụ của người bố. Một người đàn ông độc thân càng có điều kiện để công tác, có nhiều cơ hội để chứng minh khả năng của mình...
Thấm thoát đã năm năm, mẹ con chị ra riêng cũng được khá lâu. Anh đã quen với cuộc sống không vợ không con. Anh không có niềm vui khi nhìn con tập viết, anh không lắng nghe để giải thích những câu hỏi ngây thơ của trẻ thơ, anh không được nhìn chị đem so cái quần cũ của thằng cu ngắn hơn cái quần mới mấy phân. Anh sống với công việc, với địa vị, với kiến thức ngày một tăng trong anh. người đàn ông tuổi 30 chỉ gọi là thanh niên. Còn chị, cái áo đứt khuy, hộp sữa sắp cạn, bữa nay cho con món ăn gì để nó ăn nhiều thêm vài thìa, hôm qua vừa mắng vì chữ nó viết nguệch ngoạc. Mười một giờ tan sở, mười hai giờ con trai phải ngủ trưa để hai giờ còn đến nhà gia sư... có khó đến đâu mọi cái đều phải được sắp xếp thật nề nếp, đó là trách nhiệm của chị đối với con. Đêm mùa hè cầu chì tự dưng bị đứt, trời tối om, chị đành thắp nến thức đêm quạt cho con ngủ. Chị bỗng ước có một người đàn ông, chắc họ sẽ nối được cầu chì? Tự khi nào chị quên hình dung người đàn ông mà chị nghĩ chính là anh. Anh đã gần như không còn tồn tại trong cuộc sống của mẹ con chị. Chỉ có điều người đời không ai nghĩ mẹ con chị là mẹ góa con côi.
Một người đàn bà có nhan sắc phải nuôi con một mình, nuôi con đã khó. Ấy vậy mà để vượt qua cám dỗ, chông gai giữa cuộc đời lại càng khó hơn nữa. Thế nhưng mắt chị ráo hoảnh khi nghe anh giải thích:
- Anh không thể về được! Anh cần phải có thời gian để kiểm tra lại tình yêu anh dành cho em rồi mới quyết định có đưa em đi hay không.
Phải rồi, chị chẳng khóc đâu, cuộc đời có còn cái gì đâu để chị giữ. Ai bảo ngày xưa chị không giữ anh ở lại khi chị đang còn đủ quyền lực. Chị tự hỏi chính mình rằng có phải ngày xưa chị không bị cám dỗ bởi cái chỗ làm ở thủ đô của anh. Nhưng nước mắt đâu có bao giờ cạn trong nỗi đau của người phụ nữ, anh đi rồi, đêm đêm chị nhìn thằng bé mà khóc. Chị đã làm tất cả những gì một người phụ nữ phải làm, sao con chị mất cha sớm thế?
- Có lẽ phải tìm cho mình và con một người đàn ông để lỡ cầu chì đứt...
Chị thở dài sau cái ý nghĩ chẳng biết đúng hay sai, rồi khẽ hạ dần bờ mi, tự đưa mình vào giấc ngủ để tìm quên.
Sáng mai vẫn không thể không làm những công việc hàng ngày của cả người cha lẫn người mẹ với con. Chỉ có điều không cần làm công việc của người vợ mà thôi...

H.L

(nguồn: TCSH số 159 - 05 - 2002)

 

Các bài mới
Nói ngược (20/08/2008)
Các bài đã đăng