Tác giả: Nhụy Nguyên
Vẫn nắng ngoài hiên mơ

NHỤY NGUYÊN

Cái bóng liêu xiêu dưới ánh đèn cao áp vàng ệnh. Anh vuốt mặt, mặt xáp rạp bụi đường và hợm hĩnh. Sương rây trên tóc rít rát.

Nguyện ước xanh ngời

NHỤY NGUYÊN       

Giá anh bay qua được bên đó…”. Miên đọc dòng tin của anh rồi tắt máy. Miên cứ ngồi như vậy nhìn mặt trời xuống dần và quầng mây rực lên ở nóc ngôi chùa.

Gam màu lạnh

NHỤY NGUYÊN

Đúng ra tôi chưa có ý định đi thăm thằng Xuân. Lần vừa rồi gọi điện vào cơ quan, nó réo: “Khổ quá. Đã bảo mày chỉ việc vào đây. Vào chơi chán rồi tao thuê riêng cho chiếc taxi chở về thấu cái am của mày”.

Mầm nhói

NHỤY NGUYÊN

9 tháng 10 ngày. Thời gian không nhiều. Thời gian không đợi hắn.
Bận. Hắn nói phải đến Đồi Anh Hài. Đồi Phôi Thai. Đồi Linh Thai. Nghĩa trang Thai Nhi lớn nhất. Nhiều tên lắm. Nhưng mộ thì giống nhau.

Bí sử một dòng đời

HỒ TRẦN

Bàn thờ nhà anh được che tấm vải đỏ xẻ chính giữa. Tấm vải cũ mèm bụi bám, chuyển qua màu sậm.