Dăm ba hôm nay, đọc báo thấy có mấy bài viết bàn tới chuyện “văn chương ám chỉ” với những ý kiến phân tích, bình luận xem ra khá sôi nổi. Đọc kỹ, lại thấy chuyện “văn chương ám chỉ” ở đây có liên quan đến trục quy chiếu từ hiện thực đời sống đến hiện thực tác phẩm, từ con người có thật đến nhân vật của văn chương. Những cái đó tuy chẳng mới mẻ gì, nó xưa như trái đất, nhưng hình như cũng chưa bao giờ hết lời để nói về nó.