Thành Phương - Phạm Nguyên Tường - Nhật Lệ
THÀNH PHƯƠNG
Tình yêu
Tôi quì trước bình minh
Giữa đất trời
Hai tay nâng
Giọt sương trong suốt
Có cầu vồng bảy sắc
Có thiên đường
mơ ước
ngày xưa...
Tôi chạm môi
run rẩy
khẽ hôn
Thiên đường biến mất
Chỉ còn nước mắt
Đọng lại giữa đôi tay
3.1990
PHẠM NGUYÊN TƯỜNG
Không đề
(Tặng N.A.T)
Hôm nao đưa tháng ba lên tàu
Cái gì xui nhớ cái gì đâu ?
Chút mưa chút nắng òa trong mắt
Tiếng hụ còi thôi... đủ nhói đau !
Con sông chợt rẽ về phương khác
Có nghe nguồn cội gọi tơi bời
Rong rêu quấn mãi chân phiêu bạt
Quên cả vòng tay của biển khơi !
Ta muốn gào lên cho đã nư
Nghe chân mềm nhũn, cánh tay nhừ
Trời xanh nứt rạn trăm nghìn mảnh
Rụng xuống đời ta, chuỗi thực hư...
Bao nhiêu căm uất dồn lên ngực
Đau nhói lòng nhau buổi rẽ dòng
Trái núi lặng câm đành bất lực
Ngả xuống thời gian bóng nụ hồng
Thôi nhé em đi kẻo chuyến tàu...
Cái gì xui nhớ cái gì đâu !
Tháng ba lưu luyến ngày quay lại
Em có bao giờ ngoái lại sau ?
NHẬT LỆ
Không đề
Đã có những gì đã qua
Đã qua những gì đã có
Biết làm sao, đời trôi đi
Ký ức rơi rơi như lá.
Một mình bước lên cầu thang
Một mình cầu thang bước xuống
Có một cầu thang trống không
Có một mình em đi tới
Em ra đứng ở hàng hiên
Gió thổi tóc bù bay rối
Muốn níu gió một giây thôi,
Gió cuốn thời gian trôi nổi
Em ra đứng giữa bầu trời
Bầu trời xanh như dấu hỏi
Những cành cây trần vươn cao
Lặng lẽ âm thầm khắc khoải
Một mình bước lên cầu thang
Một mình cầu thang bước xuống
Một làn gió vừa thổi lên
Thoáng đó không còn đâu nữa.
10.89
(TCSH47/05-1991)