Trang thiếu nhi
Chỗ khác nhau
09:23 | 04/05/2009
BÍCH THÚYHai chị em Thanh và Huyền là con song sinh của một nhà doanh nghiệp nhỏ ở cuối phố. Cả hai cùng học một lớp, ngoài giờ đến trường, bố mẹ còn thuê gia sư về ở dạy kèm trong nhà. Thanh học kém môn toán. Huyền học kém môn văn. Cô giáo thường nhắc nhở "gắng lên, chăm vào, ai cũng có thể học được như nhau cơ mà". Nhờ đó, dần dần em nào cũng làm bài tốt và được cô giáo cho điểm bằng nhau cả.
Chỗ khác nhau

Có lần, mẹ phải đi một thương vụ xa và giao lại mấy mối bạn hàng cần ký gấp hợp đồng với họ cho bố. Bố dùng dằng mãi vẫn không ký được. Buồn rầu. Thanh thật thà chất vấn "bố cũng phải làm được như mẹ chứ?". Huyền dò dẫm thêm vào "Cô giáo không bảo bố là ai cũng làm được việc giống nhau à?". "Ồ, có có! Nhưng cô giáo còn nói với bố cả chỗ khác nhau nữa cơ đấy. Thế này... à, để bố kể cho các con nghe một chuyện cổ tích đã nhé!".

Ngày xửa, ngày xưa, ở trong khu rừng nọ có một căn nhà lá đơn sơ, ấm cúng. Trong nhà gồm có bố mẹ và hai đứa con chừng 5 đến 7 tuổi. Quanh năm, họ sống yên lành giữa cảnh thiên nhiên hoang dã và thanh khiết. Sáng sáng, tiếng chim ca dậy núi. Đêm đêm, giọng suối hát vang rừng. Nhưng bỗng một hôm, yêu tinh vụt đến bắt vợ chồng nhà nọ, bỏ lại hai đứa con côi cút. Mất bố mẹ, chúng chỉ biết ôm nhau mà khóc. Thấy thế, Bụt hiện lên an ủi và trao cho chúng hai chiếc khăn một trắng, một đen. Chiếc khăn trắng, bọn trẻ dùng khi khóc nhớ bố mẹ. Bao giờ đầy nước mắt, chiếc khăn sẽ bay đi đón bố mẹ chúng về. Còn chiếc khăn đen, Bụt dặn chúng phải đem giặt cho trắng ra để yểm hậu họa yêu tinh. Khi chiếc khăn nước mắt linh ứng đón được bố mẹ chúng về mà hai đứa bé vẫn đang giặt dở chiếc khăn đen. Mừng quá, cả hai đứa liền chạy ùa vào lòng bố mẹ và bỏ mặc cho dòng suối cuốn trôi chiếc khăn đen. Bởi vậy, từ đấy tuy được sum họp gia đình nhưng nạn yêu tinh vẫn rập rình quanh quất đâu đó đe doạ cuộc sống mong manh của họ...

Bố đã dừng lại ở dấu lặng kết thúc lâu rồi mà Thanh và Huyền còn bàng hoàng như nuối tiếc điều gì trong chuyện cổ. Ông nghiêm trang nói tiếp "Còn chuyện bây giờ là thế này, mẹ vừa gọi điện nhắn rằng, hai con phải khóc cho tuôn ròng nước mắt ra thì mẹ mới về được. Nếu không, yêu tinh cũng bắt mẹ đi". Bố vừa dứt lời, lập tức Thanh oà ra khóc thật. Còn Huyền thì cứ loay hoay quay cóp mãi mà đôi mắt vẫn ráo hoảnh. Huyền sợ mất mẹ bèn ngoảnh mặt đi, cố dụi mạnh vào mắt nhưng cũng chẳng có hiệu quả gì. Được thể, bố ôm bụng cười: "Bố đùa đấy, không cần nước mắt thì mẹ cũng về. Những các con đã thấy chưa? Vẫn có chỗ khác nhau đấy chứ. Chỗ khác nhau ấy là thăm thẳm, các con chưa hiểu được đâu".

Bài học về sự khác nhau mãi đến ngày chia tay nhau thì cô giáo mới dạy cho Thanh và Huyền. Hình như cả hai đứa cũng hiểu được rằng, từ chỗ khác nhau ấy mà cô giáo phải ra đi, mà trên đời này bao giờ cũng có kẻ giàu người nghèo.
B.T

(168/02-03)

Các bài mới
Hoa Lục Bình (15/04/2024)
Dì tôi (19/03/2024)
Dưới gốc cau (29/09/2023)
Các bài đã đăng
Tình... mẫu tử (10/02/2009)
Mẹ quê (05/01/2009)
Lằn roi (08/12/2008)
Thơ Thiếu Nhi (07/11/2008)
Giọt nước (07/11/2008)