DƯƠNG PHƯỚC QUÝ CHÂU
(15 tuổi- Trường Thủy Dương)
Tôi cắm mạnh cây sào, đẩy cho xuồng trôi nhanh về phía trước. Một "khoảng trời tím" hiện ra trước mắt tôi. Nơi đây lục bình mọc dày đặc, bông lục bình nở tím cả một khúc sông cạn. Tôi cắm cây sào xuống bùn cho xuồng đứng yên rồi ngồi xuống mép xuồng, đưa tay vớt lấy một giề lục bình.
"Tõm". Một tên quỷ quái nào đó đã ném một hòn đá ngay cạnh xuồng tôi, nước bắn tung tóe lên mặt tôi. Tôi thả giề lục bình, đưa tay vuốt mặt rồi dáo dác nhìn lên bờ xem "tên ma đầu" nào dám "ném đá dấu tay”. Một bóng người thấp thoáng sau bụi tre, rồi một tràng cười giòn giã vang lên, một "nữ ma đầu" hiện ra. Tôi hét to: "Ê, Bình, xuống đây" rồi vội vàng đẩy xuồng tới chỗ "nữ yêu" vừa xuất hiện. Tôi ngoắc tay ra hiệu cho Bình xuống xuồng. Bình e dè bước xuống chiếc xuồng tròng trành, Bình lảo đảo suýt ngã. Tôi cười to, nghiêng xuồng về một phía, Bình rơi ùm xuống nước. Tôi đưa tay kéo Bình lên, Bình bị ướt từ đầu đến chân. Nó háy tôi: "Hứ, mày chơi ác quá". Tôi chỉ cười, không nói. Rồi chợt nhớ ra, tôi kéo tay Bình, chỉ về phía trước.
- Mày xem kìa, lục bình nở đẹp chưa. Tím cả một khoảng sông. Tao thích bông lục bình, trước nhất là vì màu tím của nó.
- Ừ màu tím của nó thật dễ thương... và nó gợi cho tao một nỗi buồn nhớ.
Giọng Bình buồn đến lạ lùng, tôi sững sờ nhìn Bình. Suốt mấy năm chơi thân với nhau, tôi chưa bao giờ thấy nó buồn hay là khóc, vậy mà bây giờ...
Tôi lay vai nó:
- Bình, mày sao vậy?
Bình lắc đầu không nói, nó chỉ nhìn tôi rồi nói nhỏ:
- Tụi mình tới xem lục bình đi.
Tôi cho xuồng trôi từ từ đến "khúc sông lục bình". Tôi định đùa một câu cho nó vui nhưng nhìn vẻ mặt của nó, tôi không dám nói gì. Nó nhìn bông lục bình rồi quay sang tôi.
- Mai này nếu tao có phải xa nơi này, tao sẽ nhớ mãi màu tím bông lục bình.
Tôi nhìn nó khó hiểu, một giề lục bình trôi về phía chúng tôi. Tiện tay, tôi khoát nước cho nó trôi xa. Bình nhoài người ra vớt lấy giề lục bình đặt vào lòng xuồng. Nó nghiêm nghị nhìn tôi.
Mày hãy để cho nó cố định, đừng bắt nó trôi nổi hoài, tội nghiệp.
Nó thả giề lục bình xuống sông, sát mép bờ cho nó khỏi trôi. Rồi nói với tôi:
- Mày biết không, tao đã giấu mày một chuyện. Hai ngày nữa là tao đi Mỹ. Mấy tháng trước tao nói dối mày là vào Sài Gòn chơi, thật sự là lần đó má tao đem tao vào làm thủ tục xuất cảnh.
Tôi cúi đầu buồn bã, tôi không muốn trách nó về chuyện nó đã giấu tôi, ít nhất là trong lúc này vì nó đang buồn. Tôi an ủi nó:
- Thôi mày đừng buồn, trước sau gì mày cũng phải đi. Hãy vui lên, rồi tao sẽ viết thư cho mày.
Nó bật khóc:
- Tao không muốn đi, không muốn chút nào. Nhưng mà...
Tôi chèo xuồng đưa nó về nhà.
* * *
Sắp đến giờ máy bay cất cánh, Bình cứ nắm chặt lấy tay tôi không chịu đi mặc cho mẹ nó thúc giục. Mẹ nó quay sang tôi.
- Tím, con khuyên nó giùm bác đi con.
Tôi cố giấu những giọt nước mắt trào lên khóe mi, nói với nó:
- Thôi đi đi Bình, đừng để má mày chờ, máy bay sắp cất cánh rồi đó. Qua đó nhớ viết thư liền cho tao.
Nó gục đầu vào vai tôi, đôi vai nó rung rung, nước mắt nó ướt nóng cả vai tôi. Nước mắt tôi trào ra, mẹ Bình cũng không nén nổi trước cảnh này, bà bỏ đi. Bình ôm chặt lấy tôi. Nó nói trong tiếng nấc:
- Mày ở lại, tao đi nghe Tím, cho tao gởi lời thăm thầy cô và bạn bè Tím ơi. Thôi tao đi đây, tao sẽ viết thư cho mày. Mày... ở lại... mạnh... giỏi nghe Tím.
Nó chạy đi. Khi lên máy bay nó còn quay lại nhìn tôi, tôi vẫy tay chào nó cho đến khi máy bay cất cánh. Tôi quay về buồn bã, thế là từ nay tôi không còn Bình bên cạnh nữa. Bình ơi, mày không muốn cho loài lục bình trôi nổi tội nghiệp vậy mà mày cứ phải ra đi...
20 - 6 - 1993
D.P.Q.C.
(TCSH57/09&10-1993)