Trang thiếu nhi
Giấc mơ
09:16 | 18/07/2025

ĐẶNG THIÊN CHÍNH

Ái chà! Buồn ngủ quá đi mất, tôi vươn vai ngáp mấy cái rõ dài nằm phịch xuống chiếc đi văng mát lạnh, hai con mắt cứ díp lại, ấy thế mà bà nội tôi mới bảo tôi là con sâu ngủ, đã nằm xuống đâu là ngủ say như chết, chẳng biết trời đất gì nữa.

Giấc mơ
Minh họa: Đặng Mậu Tựu

Mà nói như thế cũng oan cho tôi lắm lắm, chả là bọn trẻ hàng xóm tôi đến mấy ngày hè nóng nực đã vội lục đục về quê chơi gần hết, chỉ còn lại leo teo vài đứa nhóc nhóc, chơi với chúng mà phát ớn, vả lại tôi chẳng có quê nào như bọn chúng, tôi là dân thành thị mà, đã thế mẹ tôi lại giữ tôi rịt rịt ở trong nhà sợ tôi phát buồn lại đi là cà tắm sông nhỡ ra... chết đuối... ôi dào! Chán ơi là chán...

Xung phong!... Tôi, tay cầm cây mía lau làm "thiết bảng", dẫn đầu bọn trẻ xóm Đoài chuẩn bị ra quân, đám quân của tôi thật hùng hổ, đứa nào đứa nấy mặt mũi tèm lem đất, đằng đằng sát khí. Thằng Tí tay cầm chắc chiếc vòng "càn khôn quyện".

- Cái vòng tre nẹp củi to tổ bố, thằng Tèo thì không biết vớ ở đâu được hai cái lông đuôi gà trống dài thoòng gắn lên đầu bệ vệ trông như mấy ông tướng tài. Thằng Tị và Tạo... tổng đốc thủy quân - dẫn đầu một đám lóc nhóc đang hì hục vác mấy bẹ chuối to bè, "trang bị" thế thì bọn bên xóm chuối đừng hòng mà địch lại nổi. Làm xong nghi lễ nhà binh, bọn tôi kéo ra bãi sông...

Bên kia sông bọn xóm Chuối đã chờ sẵn, đứng đầu cả bọn là một thằng có nước da trắng, tóc hơi xoăn có vẻ hơi hiền mà cả bọn thì thằng nào thằng nấy đen thui thui như cột nhà cháy, hầm hầm hùng hổ và trông khỏe không kém bọn tôi. Đây là lần đầu tiên chúng tôi chạm trán với bọn xóm Chuối vì bọn tôi muốn chiếm lấy bãi sông của chúng để chơi. Thật ra bãi sông bên ấy đâu phải của chúng, trước kia nó là của bọn xóm tôi nhưng vì lúc đó ở đây chưa mọc cỏ nên chơi chả khoái tí nào nên bọn tôi bỏ nó đi chơi chỗ khác. Nghĩ lại mà thấy tức. Thế là bọn tôi không cần suy nghĩ, bơi ngay qua bờ bên kia gây chiến. Bọn xóm Chuối vẫn đứng đấy, riêng thằng có nước da trắng ung dung bước ra nói với chúng tôi, trông nó thật chững chạc. Tôi đứng đối mặt với nó, cũng làm ra vẻ bệ vệ, đứng thẳng, ưỡn ngực, hai chân dang ra tuy trong lòng hơi run run. Thằng kia ôn tồn khuyên tôi: "Này các bạn, mình công nhận rằng bãi sông này là của các bạn nhưng bên bọn tôi đang thiếu chỗ chơi nên các bạn có thể cho chúng tôi chơi chung với được không?"... Sẵn tức, tôi đốp liền "Ái chà! Thằng này láo thật, đất của chúng tao thì đừng hòng mà đụng vào nhé". Tên kia vẫn đứng im không trả lời. Cơn tức dâng cao kìm không được, chúng tôi lăn xả vào để giã cho bọn chúng một trận nhớ đời. Riêng tôi thì đối mặt với tên đứng đầu bọn xóm Chuối, thằng này có vẻ yếu nhưng lanh lẹ vô cùng, cuối cùng nó đã vật tôi ra đất, giữ chặt hai tay tôi xuống đất không thoát ra được nữa. Bọn xóm tôi cũng bị chúng đánh tan tác phải bỏ chạy cả chỉ còn mình tôi. Tôi đã gây chiến với nhiều xóm khác khi thua thì bọn chúng đánh cho một trận thấm thía. Nhưng lần này, thằng kia lại đỡ tôi đứng dậy, tôi ngạc nhiên: "Tao đã thua rồi thì mày hãy đánh tao nữa đi, đừng để tao nhục với bọn xóm tao", thằng kia bèn ôn tồn bảo: "Này, hai xóm chúng ta sinh sự làm gì nhỉ, tại sao chúng ta không chơi với nhau nhỉ. Mình rất buồn khi phải đánh nhau với các cậu", nghe nó nói, tôi cũng thấy thấm thía...

Chiều hôm ấy, hai xóm chúng tôi gặp nhau bên bờ sông, Lân - thằng da trắng mà tôi đụng độ khi sáng - xách cho tôi một chiếc lồng chim bằng tre. Còn tôi, tôi móc trong túi ra mấy trái đào dúi vô túi nó. Cả hai cùng phá lên cười...

Bấy giờ tôi mới hiểu, tuổi thơ là thế đấy... Nhưng tiếc thật, giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ mà thôi.

Đ.T.C
(TCSH60/02-1994)

 

 

Các bài đã đăng
Cỏ gà (11/07/2025)
Bà ngoại (07/07/2025)