Dân chợ Trời cái gì cũng biết thế mà không hề ai biết gốc gác lai lịch của Bé Lết. Chính nó cũng không biết ai đã đẻ ra mình. Có người nói nó bơi từ dưới Vạn đò lên. Lại có người bảo Bé Lết là con rơi của "dịch vụ phụ" Karaoke vì giọng hát của nó na ná như vậy. Ngày ngày nó lết vào chợ hát kiếm ăn. Đêm đêm nó bò về gầm cầu nằm ngủ. Cuộc sống của nó cũng nhịp nhàng như tháng ngày đi qua chợ, êm đềm như dòng sông trôi dưới chân cầu.
Rồi một lần Bé Lết bị ốm mấy ngày liền không vào chợ được. Cuối cùng, cơn đói khát vẫy vùng, thôi thúc nó gượng dậy. Nó hát. Nó gào. Dưới gầm cầu. Cô độc. Không ai nghe. Không ai cho nó miếng gì. Tiếng hát của nó chợt run vang một cách bi thiết. Bỗng nhiên Bụt giáng trần và ban cho Bé Lết một bát cháo tăng lực kèm theo ba điều ước. Không cần suy nghĩ nhiều, điều ước thứ nhất được nói ra ngay và lập tức hiệu nghiệm. Một tòa lâu đài sang trọng, ngạo nghễ hiện ra bên kia chợ Trời, bên kia dòng sông. Trong tòa lâu đài có nhiều tầng, nhiều phòng, nhiều kho vàng bạc châu báu.
Bé Lết chưa bao giờ được xem ti vi nên nó dành thời gian đầu để xem cho thỏa thích. Khi đến chương trình quảng cáo, rao vặt thì Bé Lết như sực nhớ ra điều gì đó và cuống lên. Rồi nó chuyển điều ước thứ hai lên sóng truyền hình nhờ tìm bố mẹ, tìm gia sư để học. Lời của nó vừa được phát đi thì chao ôi, người từ đâu ùn ùn kéo đến! Kẻ tranh nhau nhận là bố mẹ của Bé Lết. Người giành dật nhau làm thầy dạy thêm cho "cô chủ".
Thời nay, thầy cô dạy thêm vốn nhiều đã đành nhưng bố mẹ đẻ sao cũng nhiều đến thế? Bé Lết mường tượng bố mẹ nó phải là hạng người nghèo lắm mới đến nỗi đem con bỏ chợ. Đằng này, họ đều ra dáng trưởng giả ngồi quán bia ôm, không tin được. Họ làm cho Bé Lết hoang mang, bận bịu, chóng mặt, nhức đầu. Đã có lúc nó bị ngất xỉu bởi phải nghe quá nhiều những lời giả danh, thớ lợ. Nó bị khủng hoảng nghiêm trọng. Trong cơn hoảng loạn, hãi hùng, Bé Lết sực nhớ mình còn điều ước thứ ba. Nó liền nhắm mắt lại lẩm bẩm "ước chi được thoát khỏi cảnh này". Rồi khi Bé Lết mở mắt ra, nó thấy mình đã về đến chỗ cũ, dưới gầm cầu. Nó cảm thấy nhẹ nhàng, yên ổn. Và từ đó, nó lại lết vào chợ với điệp khúc u hoài, tha thiết...
H.B. (124/06-99)
|