Vừa đi Suối Nhỏ vừa giục giã, thiết tha gọi : - Các bạn ơi. Hãy cùng tôi! Chúng mình hòa nhập lại. Hãy cùng nhau, các bạn ơi! Các lạch nước nấp lẫn bên rìa đất lầy, ẩn kín trong tầng rễ mục, nằm sâu dưới lớp đá dày nghe lời Suối Nhỏ như bừng tỉnh giấc, vội vàng nhổm dậy, róc rách nhập bọn, lên đường. Qua ba tầng núi cổ, vượt năm cánh rừng già, Suối Nhỏ đã trở thành Suối Lớn, sức lực, mải miết băng đi. Suối Lớn càng chảy càng rộn rã, càng ào ạt. Nắng quàng lên mình Suối Lớn một bộ cánh lóng lánh. Gió thổi vào hồn Suối Lớn một điệu nhạc ngân nga. Cho đến một hôm. Bấy giờ Suối Lớn sắp lao qua chín bậc dốc đá. Một cây Núc Nác bên đường có cái tán xòa rộng êm mát cả một vùng, nhìn Suối Lớn chặc lưỡi: - Chao, làm chi mà cực nhọc liên miên vậy Suối? Hãy vào đây nghỉ xả hơi một chút đã nào. Ở đây mát lắm tĩnh mịch lắm! Đi đâu mà vội? Suối Lớn vẫn chảy không ngừng: - Cám ơn, chúng tôi không thể dừng được; đường chúng tôi còn dài lắm! Suối nghĩ bụng: "Gần đến chín bậc dốc đá rồi. Phải cố gắng mới gọi là Thác Cao. Và khi đổ xuống đồng bằng mình mới trở thành Sông Mênh Mông. Bấy giờ chắc chắn nhằm hướng xuôi về Biển Cả Bao La. Nghĩ vậy, Suối Lớn trườn hết chiều dài đi qua bóng cây, đi qua những lời rủ rê không phải là không hấp dẫn của Núc Nác. Một luồng nước không chịu nổi sức cám dỗ, tách dòng lách vào gốc Núc Nác. - Nghỉ một chút ta sẽ chảy tiếp nối vào dòng sau, chả sao cả. Ta vẫn là Suối, và sẽ là Thác, và sẽ là Sông. Đâu vẫn vào đấy... Núc Nác đon đả, liến thoắng : - Rất hân hạnh... mời em vào... rất hân hạnh! Vào quá trong này một chút. Đấy, chỗ ấy, xin mời, xin em cứ tự nhiên... Luồng Nước theo tay chỉ của Núc Nác, chảy vòng ra phía sau, cuộn tròn vào giữa các bờ đá.Ôi thỏa mái quá, mê ly quá! Trong khi đó, Suối Lớn vẫn chảy qua. Luồng Nước bây giờ có thể gọi là Vũng Nước, nghĩ bụng : "Còn kịp chán. Ta sẽ chảy tiếp vào phần đuôi. Chao! Cái chỗ này mới tuyệt làm sao! Giá mà chợp mắt được một lát nhỉ?" Núc Nác biết ý, lên tiếng: - Cứ chợp mắt đi. Chị sẽ gọi! - Ừ nhé! Tiếng rào rào đổ dài của Suối Lớn nhòa dần, nhòa dần, xa xa. Bừng mắt dậy, Luồng Nước bây giờ đã thực sự thành Vũng Nước thấy mình nằm chơ vơ bên gốc cây. Suối Lớn đã đi qua tự bao giờ. Núc Nác dỗ dành: - Thôi em ơi, ở lại đây có sao đâu! Ở lại làm cái gương soi ngày ngày cho chị chải tóc, chị sửa mày. Mát lắm, nhàn lắm em ạ! Vũng Nước tức đến phát khóc nhưng không có cách gì hơn, đành phải làm cái việc mà Núc Nác đã mưu mô bày ra. Vả lại, giờ đây nó có muốn chảy đi cũng không được nữa rồi! Nó là Vũng, nó chỉ mỗi ngày một khô đi trong nắng gió mà thôi... 4-2001 H.N
(nguồn: TCSH số 156 - 02 - 2002)
|