Có một cô bé vào rừng hái nấm. Nấm nhiều đến nỗi cô bé mải mê hái quên cả trời đã ập tối. Khi ngẩng đầu lên, cô bé hoảng sợ òa lên khóc. Cô khóc to đến nỗi làm bông hoa màu trắng giật mình. Bông hoa nghiêng về phía cô bé, hỏi: Cô bé ơi! Tại sao cô khóc? Ôi bông hoa! Trời tối quá tôi không về nhà được rồi! Mẹ tôi lo cho tôi e ốm mất. Cô bé vừa khóc vừa trả lời. - Cô bé ngoan ngoãn ơi, đừng khóc nữa! Cô hãy bứt tôi ra khỏi thân tôi đi tôi sẽ đưa cô về nhà. Bông hoa nói. - Không được đâu! Không được đâu! Làm thế bông hoa sẽ đau và héo mất. Cô bé không bằng lòng nói. - Đừng ! Đừng nói nữa! Mẹ cô đang rối lên vì cô đấy! Nhanh lên, nhanh lên cô bé! Bông hoa giục. Cô bé đành nghe theo. Bông hoa nằm gọn trong lòng tay cô bé, tỏa sáng và soi cho cô đi. Càng gần đến nhà, Bông hoa càng lịm dần, lịm dần. Khi cô bé về đến ngõ thì bông hoa lịm hẳn, cánh rã ra và rơi xuống đầy sân. Biết con về, người mẹ ùa ra đón. Đêm ấy cô bé không sao ngủ được, cô thương bông hoa đã vì cô mà rời rã. Cô mong trời chóng sáng để nhặt lại những cánh hoa rơi rụng hôm qua. Trời chưa sáng hẳn, cô bé chạy ra sân, ôi chao! Kỳ lạ quá! Trên sân từng cụm, từng cụm bông hoa màu trắng mọc lên, kết vào nhau tỏa hương thơm nức. Cô bé sững sờ và sung sướng ngồi xuống, ấp tay vào từng cánh hoa. Hương thấm vào tay cô thơm mãi, thơm mãi như bông hoa màu trắng, trắng mãi cho đến tận bây giờ. Rút trong tập “Chú bé kỵ sĩ” - NXB Thuận Hóa (5/2-84) |