Trang thiếu nhi
Món quà lặng lẽ
14:50 | 21/01/2011
LÂM THỊ MỸ DẠ- Này, cậu bé, cậu biết vì sao tôi đến đây không?- Tôi biết rồi, cậu đi với mẹ tôi chứ gì?- Vâng, mẹ cậu đã đón tôi đến làm đẹp ngày sinh nhật của cậu.- Thế mẹ tôi đã nói với cậu như thế nào?
Món quà lặng lẽ
Minh họa: Bửu Chỉ
- Mẹ cậu nói: này bông hồng vàng ơi, hãy về nhà với tôi. Hôm nay cậu bé Quốc Thắng của tôi lên ba rồi đấy.

Mẹ cậu nhìn tôi thật âu yếm, trìu mến làm sao. Rồi bà hát cho tôi nghe những bài hát lạ lùng. Đấy là nhịp rung ngân của trái tim bà. Tôi nghe và tôi đã khóc. Cậu có nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi không? Mẹ cậu là một người đàn bà kỳ lạ. Thế bà đã bao giờ hát cho cậu nghe chưa?

- Ồ, mẹ tôi ấy ư? Mẹ tôi hát cho tôi nghe nhiều bài lắm rồi. Nhưng mà tôi thích chơi với con dế hơn cơ. Con dế của tôi kêu mới hay làm sao! Gri-gri-gri, đấy, cậu nghe thấy không?

- Tôi cũng biết con dế, con dế chỉ hát có một điệu thôi. Tôi nghe mãi phát chán lên rồi. Tôi thích nghe mẹ cậu hát cơ. Và vì vậy tôi mới đi với bà. Nếu mẹ cậu không có giọng hát tuyệt vời như thế thì chắc tôi sẽ không đến đây đâu.

- Thế không phải cậu đến để mừng ngày sinh nhật tôi ư?

- Nhưng mà cậu chẳng có gì hấp dẫn tôi cả.

- Này, thế cậu có thích chơi búp bê không? Tôi lấy cho cậu chơi nhé. Đây, cả con tàu nhựa, chiếc ô tô, cái làn, khẩu súng hai nòng, con chó bông, còn nữa, úi chao, bao nhiêu thứ nhé.

- Tôi chơi với những tia nắng còn vui hơn ấy. Nhưng mà cho tôi xem con búp bê của cậu một chút, trông cũng hay hay ấy nhỉ.

- Tất nhiên rồi, nó là nàng công chúa tuyết mà!

Hôm nay sinh nhật tôi, cậu mang cho tôi món quà gì vậy?

- Ồ, bí mật, một chốc nữa cậu sẽ biết. Món quà của tôi thật lặng lẽ.

- Kìa, bố mẹ, anh chị tôi ngồi vào bàn rồi đấy. Cậu ngồi vào đi, đây, cái ghế pha lê này là chỗ của cậu đấy!

- Vâng, cảm ơn cậu, mát mẻ quá thật dễ chịu.

- Mẹ tôi bắt đầu hát tặng tôi bài hát mà cậu thích, nào, xin cậu hãy lắng nghe.

- Ôi lời hát của mẹ cậu mới tuyệt vời làm sao, nó đã làm cho làn hương của tôi thức tỉnh mất rồi. Nó muốn bay ra để lượn theo giọng hát của mẹ cậu đấy. Tôi bảo nó hãy im lặng, đợi khi nào cậu châm nến, thế nhưng nó cứ muốn tung ra đây này.

- Bảo với làn hương của cậu đợi tôi một chút. Nào, nào, ba cây nến đỏ rồi kìa, xin mời làn hương ra đi.

- Này cậu bé, cậu có nghe thấy không? Hương thơm đấy, nó nằm sâu trong trái tim tôi. Tôi mang ra dâng cho ngày sinh nhật của cậu. Đây, món quà của một bông hồng vàng, cậu đừng bao giờ quên nhé. Chúc cậu thêm một tuổi tốt lành.

Đà Lạt, 6-1984.
L.T.M.D
(11/1&2-85)




Các bài mới
Hoa Lục Bình (15/04/2024)
Dì tôi (19/03/2024)
Dưới gốc cau (29/09/2023)
Các bài đã đăng
Cái bóng nắng (20/01/2011)