Eric Eyre đã không đứng cùng các đồng nghiệp một cách đầy hy vọng trong tòa soạn, chuẩn bị sẵn rượu sâm panh mua từ cửa hàng tạp hóa khi tin anh đoạt giải Pulitzer 2017 cho phóng sự điều tra được truyền đến.
Anh thậm chí còn không ở trong tòa soạn.
Theo Poynter.org, Eyre, một phóng viên của chính phủ làm việc tại tờ Gazette-Mail tại Charleston (Tây Virginia) khi đó đang đứng cạnh lối thoát hiểm trong hành lang, sẵn sàng quay lại điện Capitol.
Sau khi không giành được bất kỳ giải thưởng nào trong cuộc thi hàng năm cho Phóng viên và Biên tập viên điều tra tổ chức hồi tuần qua cùng bài điều tra cuộc khủng hoảng thuốc opioid tại Tây Virginia, Eyre nhận ra anh chẳng có cơ hội nào.
Khi điện thoại của anh reo lên lúc hơn 15 giờ chiều, đó là cuộc gọi của Andrew Brown, một đồng nghiệp cũ. Eyre nghĩ, chắc có lẽ họ là những người lọt vào vòng chung kết.
"Anh ấy nói, 'không, anh thắng thật mà'," Eyre nhớ lại. "Và tôi thì nghĩ, 'đời nào.' Đến giờ tôi vẫn chưa tin được."
Eyre là người thắng giải Pulitzer đầu tiên của tòa báo Gazette-Mail. Tờ Charleston Gazette, nơi anh đã làm việc 18 năm đã sáp nhập với tờ Charleston Daily Mail hồi năm 2015. Tờ Daily Mail đã thắng giải Pulitzer duy nhất cho hạng mục xã luận hồi năm 1975.
Khi Eyre lần đầu đến với Gazette, nó là một tờ báo đầy những phóng viên điều tra dày dạn kinh nghiệm. Anh đã nghĩ mình chỉ làm ở đây khoảng 1-2 năm.
Nhưng anh đã ở lại. Bất chấp những giải thưởng đã giành được, Eyre không phải là một phóng viên dự án và không thể bỏ nhiều tháng để sao nhãng việc chính.
Eyre là phóng viên của nhà nước. Anh ước tính đã viết hơn 250 bài báo một năm và vẫn đang làm công việc đưa tin về các cả trực ca đêm của cảnh sát hàng tháng. (Anh cũng lưu ý là các đồng nghiệp khoảng 40 tuổi tại tòa soạn viết được nhiều hơn và đưa tin về ca trực đêm cảnh sát hàng tuần.)
Công việc của Eyre được củng cố bằng những điều căn bản của nghề báo - anh đã xây dựng được các mối quan hệ với các nguồn tin theo thời gian và cố gắng trở thành một chuyên gia về những chủ đề cụ thể trong khi vẫn viết về những chuyện thường ngày.
Các nguồn tin này cùng kiến thức của anh về ngành công nghiệp dược phẩm đã kết hợp lại và giúp anh giành giải thưởng, nhưng quá trình này mất khoảng 3 năm liên tục đưa tin.
Anh cũng nghĩ về những gì mình cần đưa tin hàng ngày và những gì có thể giữ lại cho những câu chuyện lớn hơn.
"Tôi không có hai quyển sổ, nhưng hồi xưa họ hay nói rằng bạn có hai quyển sổ, một quyển ở túi sau và một quyển bạn đang cầm," Eyre chia sẻ.
Một khi biết mình đã có đủ thông tin cho dự án, Eyre gác công việc biên tập viên lại trong một tuần để có thời gian viết loạt bài hai phần của mình.
Một hai năm theo dự định ban đầu với tòa báo của anh đã trở thành gần hai thập kỷ. Nhưng tờ Gazette-Mail, cũng như nhiều tờ báo nhỏ ở địa phương khác, không dễ giữ chân các nhà báo trẻ. Các phóng viên rốt cục cũng rời tòa báo hay nhờ anh tư vấn việc làm.
Nhưng lời khuyên của anh với họ là hãy bám trụ, dù chỉ trong một thời gian. Phải mất khoảng một năm mới tìm được những câu chuyện lớn hơn. Thật khó khi phải chạy tới chạy lui để tìm được một chuyện gì đó có sức ảnh hưởng.
"Bạn cũng phải làm việc chăm chỉ nữa," anh nói.
Điều đó không có nghĩa là các nhà báo nên ở một chỗ mà họ cảm thấy không thoải mái. Tất cả mọi người đều xứng đáng tiến đến với những điều lớn lao và tốt đẹp hơn. Gazette-Mail đang cố gắng chống đỡ lại việc bị hao mòn nhân lực bằng cách sắp xếp các phóng viên mới làm việc với những phóng viên kỳ cựu.
Bây giờ một trong số những phóng viên kỳ cựu đó đã là chủ nhân giải Pulitzer. Và anh ấy cuối cùng cũng được uống một ly sâm panh.
"Chúng tôi đã phải nhờ người đến cửa hàng Kroger và họ mang về hai chai Korbel," Eyre cho biết. "Chúng tôi đã không chuẩn bị gì cả. Tôi chẳng có bài phát biểu hay gì hết. Tôi chỉ nói vớ vẩn được vài câu thôi".
Theo