Phá vỡ sự đông đặc trắng lửa hồng gánh cơm hến của em mở lối trong sương thành phố bắt đầu tỉnh giấc Gánh cơm hến của em đi trong sương Tôi nhìn thấy lễ hội của rau cỏ mười ba hay mười bốn những đoàn xiếc xanh và đỏ treo ngược những cay-đắng-ngọt-bùi trộn lẫn những chiêm nghiệm của dòng Hương qua nghìn triệu mắt hến ôi xanh Huế nói gì trên vai em? Nói gì mà chén cơm nguội vẫn bốc khói? Nói gì mà miếng da rán rộn ràng? Nói gì mà miếng cơm hến thanh ngọt đọng mùi bùn những ngày sông đục Nói gì mà cay? Mỗi sáng người sông Hương điểm tâm bằng triết lý cuộc đời nên mỗi người là một triết nhân, là nghệ sỹ làm nên sự sang trọng của nghèo khó và sự tinh tế của dân dã... từ một chút cơm nguội, chút ruốc, chút muối, chút hến và vô số rau cỏ... và những trái ớt cay-sự lừa dối tự nuôi sống. Rồi em vẫy những chiếc nón chào những người xa lạ đổi sự im lặng sống động này lấy sự sống động khác Từ lễ hội của rau cỏ Em làm nên “thành phố của nghệ thuật sống” Rộn rã bước vào gánh cơm hến bốc khói của em lắng nghe sự thủy chung sôi động rồi hít hà thấy mồ hôi mặn của mình nhỏ xuống Ôi thành phố này! Đừng có bốc hơi đi! (SDB – 5-2010) |