Song có lẽ ít ai biết đến những vần ca dao mộc mạc của các chiến sĩ nói lên cảm xúc của mình trên đường “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước”. Có thể nói ở đâu có dấu chân người lính là ở đó có ca dao.
Dưới đây là chùm ca dao sưu tầm được qua sổ tay của các chiến sĩ, qua báo tường của các binh trạm, hoặc đọc được qua dòng chữ khắc vào thân cây, vách núi trên một chặng đường Trường Sơn đi qua vùng đất Thừa Thiên- Huế.
Ấn tượng đầu tiên đối cới các chiến sĩ vượt Trường Sơn là những cái dốc- mỗi cái là một kỷ niệm.
Dốc Mèo: Ai lên A Lưới Dốc Mèo Mà xem bộ đội vượt đèo lên mây Dốc Bò: Bò lên rồi lại bò lên Bò đi bò lại cho quên nhọc nhằn Dốc Ông Bà: Hỏi ông ông đứng nơi nao Phải chăng dốc núi dựng cao lưng trời? Hỏi bà bà chẳng trả lời Vực sâu thăm thẳm biết người ở đâu Dốc 200: Cheo leo đứng giữa Việt Lào Hai bên đồn giặc vẫn vào vẫn ra Hai trăm dốc đứng dốc tà Vẫn ăn được cá rau cà thường xuyên. Dốc Bô Phiên: Bô Phiên dốc đứng đèo cao Cheo leo khúc khủyu bên đèo bên sông Qua đây mới thấy lạ lùng Tưởng như mình đã tới cùng trăng sao Đỉnh Trường Sơn: Cách nhau chỉ một cây sào Trường Sơn hai mái Việt Lào chung lưng Trường Sơn hai mái Tây- Đông Việt Lào gắn bó thủy chung nghĩa tình.
Hết trèo đèo, vượt dốc lại đến băng rừng. Rừng Trường Sơn bao la hùng vĩ trở nên gần gũi, gắn bó ân tình với các chiến sĩ trong từng bước đi, từng giấc ngủ và từng bữa ăn:
Ban ngày khoác lá ngụy trang Từng đàn bướm trắng, bướm vàng bay theo Ban đêm gùi đạn vượt đèo Trăng vàng sà xuống đập đèo trên lưng Dừng chân mắc võng giữa rừng Suối reo, chim hót chúc mừng ngủ ngon Ơi người trẩy hội nước non Trường Sơn là bạn sắt son đồng hành.
Và đây là bữa cơm giữa rừng: Hành quân qua trạm dừng chân Dân công bộ đội quây quần bên nhau Cơm ngô bày giữa rừng sâu Có đàn bướm ngỡ hoa ngâu sà vào Trường kỳ kháng chiến gian lao Đêm đêm bướm vẫn bay vào trong mơ.
Đậm đà hơn hết, ca dao Trường Sơn biểu lộ tâm hồn và khí phách của các chiến sĩ trong mọi hoàn cảnh chiến đấu và công tác đầy gian khổ hy sinh.
Chiến sĩ binh trạm: Binh trạm đóng giữa rừng sâu Quanh năm chẳng thấy trăng sao mây trời Ngày đêm con suối đưa lời Con chim đưa tiếng, mua rơi đều đều Quê hương gợi nhớ bao điều Cây đa giếng nước nắng chiều mênh mang Bóng tre mát rượi quanh làng Câu hò giã gạo rộn ràng đêm trăng Bao giờ quét sạch xâm lăng Quê hương chín nhớ mười thương lại về
Cao xạ pháo: Mưu mô thằng Mỹ cuồng điên Bắn ngày rồi lại bắn đêm giở trò Bắn ngày, mày vụn ra tro Bắn đêm, mày cũng gãy giò nát xương Lòng ta đã cháy căm hờn Lưới ta đã khép mày chuồn đi đâu Mưu sâu thì họa càng sâu Bảo cho giặc Mỹ một câu nhớ đời
Công binh: Đứng trên trọng điểm ta thề Đường chưa thông suốt chưa về nghỉ ngơi Mặc cho bon đạn ngút trời Chẳng xa một tấc, chẳng rời một ly
Lái xe: Xe đâu xe lạ xe lùng Đầu xe thì bẹp, chắn bùn lại không Chỗ ngồi như tựa bàn chông Thùng xe gỗ mục vô cùng thảm thương Đêm nào cũng chạy trên đường Kế hoạch vượt mức chẳng nhường cho ai
Vận tải: Đèo cao thì mặc đèo cao Tinh thần vận tải còn cao hơn đèo Hàng ta, ta quý ta yêu Hàng ra tiền tuyến, hàng tiêu diệt thù.
Cô gái dân công: Em là cô gái Pacô Trên vai trĩu nặng đôi bồ dân công Gian nguy chẳng chút sờn lòng Đạn bom vẫn vượt núi non vẫn trèo Hỏi em đã có người yêu? Em cười: Cái bụng ưng theo gùi hàng.
V.N (sưu tầm) (133/03-2000)
|