Hai mươi tuổi, Vĩnh Nguyên nhập ngũ trở thành một chàng lính thủy đẹp trai và lãng mạn. Anh đã từng theo tàu chiến Hải quân đi tiếp tế cho bộ đội ở các đảo Cồn Cỏ, Bái Tử Long, Bạch Long Vĩ... Anh từng có mặt trên chiến hạm 171, tham gia trận đánh đầu tiên vào ngày 5 - 8 - 1965 ở sông Gianh... Thời đang còn là học sinh trường Đào Duy Từ (Đồng Hới), Vĩnh Nguyên đã say mê đọc sách. Anh ấp ủ, mơ ước một ngày nào đó sẽ trở thành nhà văn. Vì thế cho nên khi xuất ngũ, Vĩnh Nguyên làm đơn xin về Hội Văn nghệ Quảng Bình rồi được chọn đi học trường viết văn Nguyễn Du (khóa 7). Từ năm 1983 đến năm 1992 anh làm phóng viên, biên tập viên ở Tạp chí Sông Hương, sau đó chuyển qua công tác ở Hội Văn nghệ Thừa Thiên Huế đến khi nghỉ hưu. Cho đến nay, sau hơn ba mươi năm cầm bút anh đã xuất bản 4 tập văn xuôi, 1 tập trường ca, 6 tập thơ. Anh cũng đã được tặng giải thưởng văn học Cố đô (1990 - 1994), giải thưởng bút ký tuần báo Văn nghệ (1984).
Vĩnh Nguyên là một trong những cây bút viết bút ký hết sức năng động. Bút ký của Vĩnh Nguyên hơi dông dài, ít chất thơ nhưng bề bộn chất hiện thực. Điều đó được thể hiện khá rõ trong những thiên bút ký Vua trầm, Theo thuyền đánh cá mập, Ngày Valentine tôi dông xe ra Bắc...
Theo Vĩnh Nguyên, làm thơ còn khó hơn viết văn, “dù tư duy đến mấy, không có ẩn ức không viết được”. Đọc hàng trăm bài thơ của anh in trong các tập Mây đá nhớ nhau, Bài hát dòng suối mướp, Nết.... tôi thấy những bài anh viết do những ẩn ức nào đó đều có những câu, những đoạn khá hay. Ngồi trên bãi biển Nha Trang, nếu không ẩn ức bởi việc “em quay gót, rượu không buồn rót”, chắc gì anh viết được những câu thơ mà bạn bè thường nhắc nhở trong các cuộc vui: Tôi vùi chai rượu xuống lòng đêm/ Tạm biệt Nha Trang với câu thề trên cát ướt/ Hẹn ngày gặp lại bới chai lên!
Đọc Vĩnh Nguyên, nhiều người nhận xét cả thơ lẫn văn của anh có phần “thô ráp, gồ ghề” (chữ dùng của nhà thơ Hoàng Vũ Thuật). Anh có lối viết “thẳng như ruột ngựa” không màu mè, hoa mỹ. Nhưng chính nhờ cái thô ráp, cái gồ ghề, “thẳng như ruột ngựa” ấy mà góp phần làm nên nét riêng của anh. M.V.H
VĨNH NGUYÊN
Bài hát của con dế
Anh hát mãi về em Ty ly tím nhỏ nơi bờ cỏ Bông hoa kín đáo anh gặp lần đầu Anh hát mãi về em anh hát mãi Anh là con dế dại khờ lũ nhỏ bắt bỏ bao diêm
Anh hát mãi về em Ty ly tím nhỏ lẫn khuất nơi bờ cỏ Dòng sông bên trời Dòng sông mang những bông hoa úa tàn qua mùa xuân bất tuyệt Anh hát mãi về em, anh hát mãi Anh là con dế dại khờ lũ nhỏ bắt bỏ bao diêm
Anh hát mãi về em Ty ly tím nhỏ Nơi hang đất anh đào có gọng me chua, có rễ cỏ ngái Anh hát mãi về em sáng trưa chiều tối, sau buổi việc nhọc nhằn Anh là con dế dại khờ lũ nhỏ bắt bỏ bao diêm Anh hát mãi về em anh hát mãi Anh hát mãi về em, ty ly, anh hát mãi Cho đến khi xác khô lẩn khuất, nơi bờ cỏ em.
Đã đến lúc
Đã đến lúc tôi đi buôn cỏ may Với những người sống rỗng trong không gian rỗng Họ ưa xoang cỏ may vào ống quần để nhổ và nhổ
Đã đến lúc tôi đi buôn vực thẳm Để ngăn những con tàu tránh xa chốn hiểm Tốt hơn là buôn luôn những con tàu
Tôi dũng mãnh tôi đầy ma lực Tôi vừa thuyền trưởng vừa lái tàu Có thể tính phương vị toạ độ dòng hải lưu gió dạt Nhưng không thể tính định vị sóng thần Gẫy gấp cột buồm - Nơi cả gia đình chống đỡ
Tôi cùng con tàu tơi tả dạt bờ sú vẹt Bờ bãi nào hứng dạt các con tôi Là thuỷ thủ giỏi tôi tin chúng vẫn sống
Và đương nhiên tôi đi buôn con tàu khoẻ hơn Tôi biết tính hướng sóng nơi xảy ra thảm hoạ Tôi tìm bằng được các con yêu!
Các con trở về trên con tàu bình yên Tôi vừa con tàu vừa người mẹ Chẳng lẽ bằng không, tôi trở buôn cỏ may, vực thẳm hay buôn ông bầu diễn tuồng - chẳng lẽ? Tháng 1 - 2006
Không đề 3
Đời ta rồi thua cả loài cỏ dại Thua cả đám liu chiu dế trũi, dế mèn Là khi ta nằm dài đáy huyệt Đám liu chiu cỏ dại mọc đè lên
Không ai tránh được giờ kết thúc Đức Mẹ hiện ra đâu đó năm nào... Người sùng đạo cứ tin là có thật Còn người thường chỉ biết thương nhau
Anh và em trước sau gì cũng vậy Lúc rễ cây hút tuỷ ống xương khô Bao đốt xương ta rỗng như ống trúc Ai còn hát theo chi vào những nấm mồ
Chỉ lạnh buốt những đốt rời lạnh buốt Mạch nước ngầm năm tháng xói âm thầm Rồi vụn nát trong lòng đất ướt “Thân cát bụi sẽ thành...” người sùng đạo hãy còn tin!
Cuộc đời ta mới đi một nửa Và nửa sau mới quý vô cùng Chớ hờn dỗi vu vơ, chớ điên khùng gớm ghiếc Cứ nói “em yêu anh” và ngược lại tốt hơn chăng?
Và bạn hỡi, chớ dong dài tham luận Nó thừa ra khi ta hiểu nhau rồi Và em nữa nói gì như cám rắc Anh mịt mù giữa tăm tối - than ôi!
Đời ta rồi thua cả loài cỏ dại Ta cứ tin như thế vững lòng hơn Để bàn tay với bàn tay lại nắm Và làn môi tìm tới nụ môi hôn.
(244/06-09)
|