Ở Đắc Lắc, thi thoảng bước ra đường, tôi gặp những phụ nữ Ê Đê mặc những chiếc yêng đen. Người thì ngồi sau chồng lái vút qua, người thì đi bên nhau thong dong trên phố chợ. Đấy là những chiếc yêng đẹp có hoa văn viền ống. Ám ảnh nhất vẫn là người đàn bà cụt chân chống nạng mặc chiếc yêng đen bạc thếch, lưng mang gùi đựng đầy những thứ lượm được gọi là chai bao. Gặp hoài thành quen, chưa chuyện trò nhưng ánh mắt và miệng cười chào của bà khiến tôi vui vui, pha chút chạnh lòng. Đêm về tôi lại lục giở Mưa gió Ay ray.
Mưa gió Ay ray ám ảnh tôi là: Người đàn bà mặc chiếc váy cũ.
Nàng gieo hồng nhan lơ lửng đáy hồ Ru giọng hát i u trong rừng nứa.
Đôi khi đọc thơ chớ rạch ròi bằng mắt, chớ tách bạch nghĩa từ. Hồn thơ như hồn người, nó thăng trầm xô đẩy, cuốn hút ta vào cõi mê cung phận người. Có những thân phận
đêm tựa cửa chơ vơ túm váy gọi chồng!
Rồi ngày mai:
Nàng kéo yêng lên ngang đầu gối để: bắt con cua càng về nấu canh d’giam.
nuôi chồng nuôi con.
Thế hệ sau lớn lên mong sao sẽ không còn thấy :
Nàng kéo yêng lên ngang bụng Cuộc đời như chia thành hai phần bằng nhau Nửa ru con Nửa chiều chồng
Cái bình đẳng còn đâu đó rất chậm chạp đành:
Kéo yêng lên trùm hai đầu vú để xung quanh đất trời đâu cũng màu tiền sử đâu cũng ngỡ hồng hoang
Và: Khi cả làng buôn cuốn vào cơn lốc lửa hội dù: Gấu váy rách tả tơi cũng lấy mà trùm bóng đêm - trùm kín đầu cho nguôi nỗi buồn.
Dẫu cho: Có người đàn ông Ê Đê Ngậm đing hắt cả đời ...................................... lên rẫy vác xà gạc đi trước về buồn gùi bắp đi sau. (Ở Ban Mê)
Chăm chỉ thế chứ hơn nữa cũng không làm Mười ngón chân Âu Cơ vất vả bớt nhọc nhằn. Làm sao cái gùi phải gùi mình mà đi. Hướng về phía trước có bàn tay bé thơ vẫy như lá non gọi nắng. Và người đàn bà mặc chiếc váy mới hay cũ chỉ còn mang ý nghĩa vật lý, không liên quan đến phận người. Không còn:
Kéo lên tụt xuống nhọc nhằn quẩn quanh
Bài thơ Người đàn bà mặc chiếc váy cũ như một thông điệp buồn, cứa vào lòng người đọc. Lớp cháu con bước ra từ Người đàn bà mặc chiếc váy cũ khi đọc nó chắc chắn sẽ biết tiến lên, tiến lên vượt khỏi thông điệp buồn.
Rồi sẽ có người, như mộng du, làm người sau cuối đến; những chiếc váy có hoa văn, viền óng ả, ấp iu bàn chân mềm mại bước cầu thang, chín bậc yêu thương nối mãi nhà dài.
Đi mãi theo Người đàn bà mặc chiếc váy cũ, tôi chưa và sẽ không nhắc đến tên ai; chỉ nhớ người đàn ông viết ra nó có dáng đi lúc cúc thâm trầm, len lỏi giữa tâm người. Người ấy thở bằng hơi thở của chim rừng, nói bằng tiếng nói của ngàn sâu.
29.8.2002 N.T.T (184/06-04)
------------------------- (*) Tên một bài thơ dài trong tập thơ Mưa gió Ay Ray của Văn Thảnh, do Hội Văn nghệ Đắc Lắc xuất bản. |