Đó là bầu trời mênh mông không có nơi trú ngụ dù chỉ cho ý nghĩ. Là biển với bãi bờ xa vắng. Là màn sao linh hồn oan khuất. Là đổ nát con đường, ngọn gió vô định. Với một không gian như thế, con người dễ rợn ngợp trước cái vô cùng, hư vô trước cái hữu hạn.
Quanh anh là thời gian, thứ thời gian đầy ắp quá khứ, ngổn ngang buổi chiều và run rẩy, mong manh như số phận. Như một ngày chưa bình minh đã hoàng hôn. Như khoảnh khắc vụt đến không từ quá khứ, không từ tương lai, rồi lại vụt đi trước khi ta kịp nhận. Thời gian trong cảm nhận của Nghiêm Huyền Vũ là thời gian tự tan rã, thời gian chỉ tồn tại trong con người.
Vật vã trong không gian hoang vu, trong thời gian phi nhiên đó, con người thơ trong anh luôn thảng thốt, luôn chới với giữa sự tự tin và mặc cảm như vừa để mất, để trôi đi một phần sống của mình. Bao giờ anh cũng cảm thấy như đã muộn, đã lỡ. Lỡ không hái kịp bông cúc vàng, lỡ hẹn với mùa xuân, lỡ hẹn với tình yêu và lỡ hẹn với chính mình. Và buồn xa xót:
Chợt nhớ, sương giăng mờ trước mặt Lặng lẽ ngày đang tắt trong cây … Anh bây giờ sóng trên mặt cát Nỗi khát khô gợn đến chân trời Biển đã cạn từ lâu đáy mắt Ảo ảnh buồn ám ảnh khôn nguôi
Nhưng nếu chỉ có vậy thì cùng lắm, cũng chỉ đủ để thông cảm với anh. Thất vọng, cô đơn kể cả đau vờ khóc giả đang hoành hành thơ như một thứ mốt, một kiểu tán. Nghiêm Huyền Vũ làm ta đồng cảm được là ở chỗ sau nỗi đau thật là niềm khát sống cũng rất thật. Hành trình của nhà thơ là những dặm dài đau đớn và hoang vắng nhưng cuộc hành hương đó phải dẫn đến sự sống và tình yêu. Nghiêm Huyền Vũ chưa bao giờ mất tin vào con người, vào cuộc đời. Con người trong anh vật vã trong đêm, nhưng niềm khát khao hạnh phúc của họ vẫn đang cộng hưởng trong tiếng gió cồn cào. Anh tin con người có rất nhiều ước mơ cần đánh thức. Và sau mỗi thảm họa:
Dẫu phải xây tượng đài nước mắt Sự sống không ngơi nghỉ bao giờ … Đặt đối diện trái tim và thảm họa Con người thêm lần nữa nhận ra mình.
Vì thế, anh trân trọng người làm vườn tình ái, người đã đốt tim mình thành ngọn lửa để thắp sáng tình yêu và soi tỏ những trang thơ. Anh tin vào cuộc sống như dòng sông vẫn chảy trong đêm giữa đôi bờ lở sạt. Anh tin từ vết thương trai ngọc vẫn âm thầm làm ngọc. Anh nói với người yêu.
Cuối tháng ba, Hà Nội Em chọn áo màu gì Mùa hạ còn đang tới Mùa xuân còn đang đi
và với chính mình, như một cam kết với cuộc đời:
Để tôi đi xa viết cho em câu hát Câu hát dòng sông vẫn hát Cả khi không có tôi về Và không có em.
Tôi yêu cách cảm nhận tinh tế, giọng thơ của người có học, cảm xúc chân thành và ấm nóng trong thơ Nghiêm Huyền Vũ. Tôi tin anh có thể đi xa hơn.
V.D.T (142/12-00)
|