LÊ HƯNG TIẾN
Mong bình yên qua đây
Mong bình yên qua đây. Tôi có thể hứng từng con nắng nhảy long tong trên mái đầu con phố phó xẩm mặt. Bao nhiêu là kiễng màu hằn lên vệt vệt lóng lánh những ngón tay ngoan đan từng cơ thể dịu dàng hồng vào môi mắt, làm vết loáng in nền thủy tinh mùa biếc nhớ mà ký ức vẫn chưa xanh xưa một thời ai đã.
Mong bình yên qua đây. Tôi có thể dắt nhiều con chữ đi dạo khắp phố phường, dạo từng ngõ ngách, hẻm hốc ở khắp mọi nơi trên toàn đồ của mình để kiếm tìm những ý tưởng cho mỗi bài thơ trở về bản chất ban mai đúng nghĩa của nó.
Mong bình yên qua đây. Tôi có thể hoang hóa bao thế kỷ vào chung một tấm đồ trắng của lịch sử, để Adam và Eva vó ngựa về được mặt trời nguyên thủy.
Mong bình yên qua đây. Tôi có thể hái tự thức của mình trên những cây chữ thập hoặc những cây thánh chữ để ban phát thần hồn cho những lông tơ sương xuống muộn.
Mong bình yên qua đây. Tôi có thể là tôi của bao nhiêu người khác cùng khao vọng hít thở bình yên qua lăng kính cuộc người. Lăng kính nhiều mảnh vỡ ý thức. Những mảnh vỡ này chưa thể lắp ghép được con lắc thời gian.
Mong bình yên qua đây. Tôi có thể là bạn của bao nhiêu người khác không cùng quan điểm làm nên ngã thể mới cho tự thức thành hình, nhưng sự khác biệt lại là sự thay nhau tồn tại và phát triển trong tư duy bình yên của mỗi người.
Cây chữ thập nở đóa
Bận vào chiếc áo trắng suy tư, và ta có lẽ tinh khôi lại mặt trời trên đồi vó ngựa của thuở 15 hay 16 gì đó mà trong mỗi ai nào đem tuổi mình rao bán khắp cánh đồng xuân thì đã chưa. Nắng lên cho hồng đôi má liếng la liếng lả đồng tiền mất giá ở thị trường thời nay đã xưa. Có gì đâu để vội vàng lên bàng bạc tóc mái làm những sợi lông tơ sương xuống muộn vào day ngày với đêm một lỗ thủng chọc trời không số má. Nỗi buồn giai điệu đi từng làn làn môi mỏng theo đường sóng lưng rồi ngang nhiên một vết gợn vào tim tím tím tim cả nốt trầm bổng hư phù của mây ngang. Đỏ lại màu sầm sậm hơn. Trong đó đặc quánh một góc nhìn không nghiêng cành xiên lá để loang loáng mặt nước trầy xước mắt chiều hoắm. Ai rồi nuối tiếc xa xôi. Thẳm xanh chỉ một lần thấy xưa cho người lọ mọ tìm họ và tên ký vào chiếc áo trắng còn trinh con gái. Miền thung không lũng vào nhau cho đời nở đóa. Đóa còn khuyết trắng mùa trăng không hương. Ta vội trồng người lên từng cây số chữ thập để mắt hút cái đã qua mùa mùa trổ đòng đòng những đường chân không mang dấu. Rồi ta cũng đã đi qua. Đi quá có thể. Ta là trắng. Trắng của chiếc áo em mặc rỗng trăng...
Dấu...
Tôi đã bỏ tôi vào hũ xuân ngài nở đóa cũng gần 14 năm có lẽ ở quê nhà. Tôi vân vê đủ nồng độ trí tưởng khi xúc cảm bắt đầu đỏ ối lên men non gánh chữ. Kiệt sức những lần hỏi mình chưa ngộ tiếng rơi thức của chuông động. Bao nhiêu xào xáo từ vô lại trong tôi nhiều liên tưởng bất lực. Bất lực trước hiện thực có nghĩa đứng bóng...
Đã bao lần xuân nở người, tôi hỏi mình với hư phù và thần cảm về chỉ số vân tay doãi ra bấy nhiêu hướng mới đủ gọi là cuộc người trong vó. Vó gì thì nghĩa đi hoang của chúng cũng thiền trong ta định đoạt. Mặt trời như mọi khi vận số vào hồng chưa ửng trên làn tóc ai nâu chẻ sành. Tôi với tới bập bùng rỗng...
Nắng quái mình oằn vào giấc sưa cháy mắt. Tôi lại độc bản trên toàn đồ sách để bệch vào trắng ai sột soạt sột soạt những ý nghĩ nháp. Và đẻ chữ thế nào cũng thành tôi tớ nhồi nhàu đánh bóng nghĩa hoang của chúng...
Theo dấu ba chấm, tôi lầm lậm đường xa của kiến để vó tìm chữ ký của ông phỗng đã bị những trí thức dỏm đánh tráo thời cuộc...
Cất công chưa đã lên ngôi...
Sáng với số hóa
(Quý tặng Cỏ May Hải)
Từ sáng sớm, những giọt suy tư len lỏi vào những giọt sương để cùng chúng quện, quyện với nhau cho ra nhiều màu nắng sóng sánh khác. Chỉ vài giọt suy tư lẻ rơi rớt vào đáy nên ký ức bạc hồn rồi trắng bệch dần. Người ta có khi điểm vào một vết sạn to vừa mới rạn nứt của tâm thức, tự nhiên trái ngang mọc um tùm ở sa mạc hóa thần hồn và cả phù thế. Ưu tư bắt đầu hạ giá ở con đường nỏ, nhưng chẳng ai mảy may để mua với bán những vân tay của mình. Phận đời rồi cũng có lúc nghiệm ra cái không đáng có của khuất tấc, nó thành vô cảm trước nhiều nỗi đau có cánh, nhưng ít ra, một thực tế ngẫm nhiên hiện hữu ở trong ta cái vô thức lầm lỗi.
Ôi, buổi sáng lại trắng hếu ra, không kịp để suy tư chuyển màu cơ thể. Tất cả lại chìm trong bóng tối những ý nghĩ xa vời, rồi những con chữ lại cờ hó, tò he ăng ẳng bên tai mũi họng, khi đó loài người cũng bắt chia ra nhiều loại. Kiểu ron-đo thời nguyên thủy ảo. Ảo hóa những nghỉ ngơi nghĩ ngợi bên hành lang vỏ não. Ý tưởng biến tướng...
Có lẽ, buổi sáng này, mình nên đặt vẻ hân hoan vào một người khác của cái khác một người. Hy vọng cao thượng sẽ làm nhiều trái tim thổn thức. Cao thượng chỉ ở sự nghiễm nhiên mà ta đón nhận, vì không ai biết cô ta cao thượng, ngay cả cô ta đâu thấy nó tồn ẩn trong cơ thể mình. Duy nhất ta có được, vì trái tim ta cũng đang hoang hóa dần cảm xúc. Ta đang ăn và uống cảm xúc, tuy chưa no lắm, nhưng ít ra, một phần nó không thể thiếu được trong hơi thở thời cuộc của ta.
Dự hướng sẽ chuyển ngạch với mã số hóa lạ cuộc người. Tui đang tìm cái tui đã bị lấy cắp những bí mật con người. Bí mật rất tinh khôi. Ai đó lượm được hoặc đã ăn cắp nó, xin làm ơn làm phước trao trả lại giúp tui theo địa chỉ tâm hồn, đường bảo tàng con chữ, gần khu phố văn hóa, thuộc thành phố mới lên đèn. Điện thoại không có sóng, nên không cần phải liên hệ với gio gió. Tui chân thành cảm ơn và hầu hạ...
Ngọn tóc rối
Thời gian bắt đầu leo thang trên ngọn tóc rối. Mặt trời không đủ năng nắng rọi vào mấy cái lấm tấm bạc phơ trong ý nghĩ nóng nằm gọn gói dằng dai nâu sẻ se trên lọn tóc mái. Sa vào lòng nhiều cái bần thần chưa định được trước sau những ngã tư không có lối ra vào rõ ràng. Ngập ngụa tối mắt một só ró công việc đang đào hang hốc hóc để lôi thứ ánh sáng không màu không mùi không vị cũng không hoa. Hồng hộc lên mây. Ở đây, ôxy chưa được con người khai thác triệt để nên không khí cũng bị ngộ độc những ngôn ngữ động. Và con chữ chẳng có môi trường cho bản chất của nó diễn xướng, cho nên sự tung tẩy lẩy bẩy qua loa để âm thanh không còn ngày mới gọi nó là dư âm, dư ẩm gì cả. Chuểnh choảng và chểnh mảng sự không có có không một ý thức hờ còn do dự một đi hai ở cuộc người. Chạy đua theo ý thức, ta thở mệt nhoài vô thức. Ngày cong đêm, tôi làm suy tư trải dài miền cát trắng và vầng trăng khóc. Thế thì ta phải hoang vào vù vù cái thủy tinh lu cháy bỏng màu mắt đen nhày và kẽ lòng tay những đường chỉ chân điểm chỉ thiên mệnh cho sự bớt hẩm hiu của ta. Một chút buồn vọng đọng ban ơn. Ta lơn cơn thần hồn…
Cái đáy thơ
Tôi muốn đốt cả túi thơ đang ở trong não trạng của mình. Sự hoang phí của kẻ liêu trai đôi lúc làm hư hao thời cuộc, không cùng lữ hành với thời đại ngay giải trung tâm sáng tạo. Khi những phi nghĩa bay vào biên độ tác phẩm mà cuộc sống chẳng với tới không gian trừu tượng, thử hỏi bản thể thơ mờ ảo thế nào ở thế giới ngoại vi. Hay là sự hoài nghi tồn tại giả tạo bên trong tâm thức. Thơ đang ở trong cái chai của thế giới mở, mà bản chất lên men đến lúc 45 hay 75 độ tư duy, cũng chưa đủ để ý tưởng đốt cháy sáng tạo. Tác phẩm mang theo hằng sa số có nghĩa liên tưởng hoặc vô nghĩa hiện thực bên trong nó, khi mà mức độ thơ chưa vượt thoát đời sống, như vậy đòi hỏi sự giải phóng ở một thế giới mở vận động khác... kể cả môi trường tương thích cho sự vận động thơ liên tưởng đó hay trừu tượng kia, chỉ là cái khác của cái khác hơn cái khác nữa. Túi thơ của tôi bởi cái khác có đáy, không biết bao giờ đây để có cái đáy trở thành không đáy...
L.H.T
(TCSH349/03-2018)