Vợ tôi mắng: - Anh là đồ ngốc! Ai biết ăn cắp thì đã giàu lên từ lâu, thế còn anh thì sao? Tất nhiên tôi lý sự rằng ăn cắp là không tốt. Chiếm đoạt tài sản của người khác là không nên, dù đó là tài sản nông trang hay tài sản quốc gia. - Tôi thì nhổ toẹt vào cái sự thật thà chính trực của anh. Anh sẽ làm được gì nào? Lại đi cày thuê cuốc mướn cho mấy lão điền chủ mới chứ gì?! Những lời móc máy ấy khiến tôi căm lắm. Kỳ thật thì phải làm gì bây giờ? Nghĩ mãi, nghĩ mãi, nhưng chả nghĩ ra kế mẹ gì, ngoài việc đi ăn cắp. Tôi ngó chung quanh – trong nông trang mọi thứ đã bị khoắng sạch trơn. Có lẽ cần phải ra thành phố – tôi bụng bảo dạ – may ra còn sót lại một chút gì chăng.
Thế là tôi vù ra thành phố. Một thành phố to đùng. Thủ đô mà lại! Chính Tổng thống sống ở đây. Tôi thấy của nả đầy rẫy trong các cửa hiệu và ngoài chợ. Nhưng thứ nào cũng có chủ.Bất cứ một con buôn nào cũng nhìn tôi như một vị đại nguyên soái hoặc như một con chó dữ. Tôi nghĩ bụng chẳng nhẽ ở đây mọi thứ cũng bị nẫng hết? Hoặc bị chiếm đoạt? Hoặc bị tư hữu hóa? Bỗng tôi nhìn thấy một con mèo. Một con mèo tuyệt đẹp, không hẳn là giống mèo Trung Á, mà cũng không hẳn là giống mèo Xiêm La. Và điều chủ yếu là con mèo vô chủ. Nó đi lang thang ngoài đường và kêu meo meo với khách bộ hành. Chà, tôi nghĩ bụng, có nên “thuổng” không nhỉ? Chưa biết chừng chủ của nó đang đi tìm cũng nên. Sẽ được một món tiền “hậu tạ” kha khá chứ chẳng chơi.Thậm chí có thể bằng đôla là đằng khác! Thiên hạ kháo nhau rằng chuyện đó thường xảy ra ở các thủ đô mà lại.
Tôi bèn ôm con mèo và dấu vào sau vạt áo khoác. Tôi đang định chuồn thì bỗng nhiên xuất hiện hai viên mật vụ cứ y như vừa từ trên trời rơi xuống. Tuy họ mặc thường phục nhưng điệu bộ chúng là con nhà “cớm”. - Này anh kia, thả ngay con mèo ra! – Họ sẵng giọng ra lệnh. - Chà, - tôi nghĩ bụng – chả nhẽ họ là chủ nhân của con mèo? - Thả ra thì được thôi – tôi nói – nhưng còn cái khoản tiền thưởng thì sao? - A ha! – họ nói – Anh lại còn muốn được thưởng nữa cơ à? Vậy thì hãy mau đi theo chúng tôi. - Đi đâu? – Tôi hỏi. - Rồi sẽ biết. Họ đỡ lấy con mèo, vuốt ve nó rồi thận trọng đặt vào bên trong chiếc xe hơi ngoại cực kỳ sang trọng. Con mèo kêu “ngoao” một thứ tiếng như thể ra lệnh cho tài xế, và chiếc xe từ từ chuyển bánh. Đi ở phía sau là một đoàn mô tô hộ tống y như đội vệ sĩ danh dự. - Chà – tôi nghĩ bụng, mèo quái gì mà oách thế? - Tôi chưa kịp hết ngạc nhiên thì đã được dẫn tới đồn cảnh sát. Hai viên “cớm” thì thầm điều gì với thủ trưởng, còn ông ta thì gật đầu và nói: - Được, được! – Sau đó nghiêm khắc bảo tôi như tất cả các “xếp: “– Bây giờ thì anh hãy cho biết ai đã xui anh làm hành động khiêu khích này? - Hành động nào? – tôi nói – Hành động khiêu khích gì? - Hành động ăn cắp con mèo của Tổng thống. - Trời đất! Tôi làm sao mà biết được rằng nó là con mèo của Tổng thống? Tôi nghĩ nó chỉ là một con mèo bình thường, một con mèo vô chủ. Nếu truy nguyên đến cùng thì quả là tôi đánh thó... Hoặc chiếm đoạt... Hoặc tư hữu hóa... Bởi vì, như ngài biết đấy, thưa đồng chí thủ trưởng, tất cả mọi người chung quanh đều ăn cắp... Viên cảnh sát trưởng chăm chú nhìn tôi để cân nhắc xem nên bỏ tù hay nên thả. Rồi ông ta nói: - Thế bác giữ chức vụ gì? - Chả giữ chức vụ gì cả. - Lạ nhỉ! Thế tại sao bác không giữ chức vụ gì mà lại đi ăn cắp. Ở ta, bác sẽ bị bỏ tù về chuyện ấy đấy. Và quả thật tôi phải vào tù. Những bạn tù cùng xà lim nhìn tôi cười cười: - Té ra đằng ấy chính là kẻ dám “thổi” con mèo của Tổng thống à? Giám ngục bước vào xà lim và hỏi: - Cái tên đã xâm phạm đến tài sản của Tổng thống đâu rồi? Anh có thư của vợ đây. Tôi đọc thư. Vợ tôi đã đệ đơn xin ly dị. Cô ấy viết: “Tôi không cần cái ngữ đi ăn trộm mèo!” Đấy, đàn bà là như vậy đó. Có mà trời hiểu được họ! LÊ SƠN (dịch)
(nguồn: TCSH số 203-204 – 01&02 - 2006)
|