[if gte mso 9]> Khasima Bi Tôi có cảm tình với Khasima Bi ngay từ lần gặp đầu tiên. Tôi gặp nàng tại nhà một anh bạn ở Khaiđarabat. Nàng không đẹp nhưng linh lợi và rạng rỡ như một ngọn lửa. Nụ cười của nàng để lộ hai hàm răng trắng muốt. Nàng có đôi lông mày đều đặn, thanh như vẽ. Mái tóc nàng rẽ đường ngôi giữa xòa xuống trước trán như đôi cánh chim én. Giữa trán, nàng điểm một nốt son tuyệt đẹp. Nàng bận váy có hoa sặc sỡ. Hai bím tóc dài nặng buông dài trên tấm lưng thon nhỏ. Nàng bước đi lẹ làng hơi nhún nhẩy, hệt một đốm nắng nhỏ bé! Mỗi khi nàng quay ngoắt người lại hai bím tóc theo đà xoay vòng lên quấn lấy cổ nàng. Nàng chẳng bao giờ tỏ ra bối rối sợ sệt trước một ai. Cặp mắt nâu giống như hai chiếc lá trầu không thu nhỏ của nàng lúc nào cũng mở to hồn nhiên, mạnh dạn xen chút tò mò ngắm nhìn mọi người, mọi vật trên đời. Khasima Bi mang đến một ôm hoa to tướng. Nàng đặt tất cả lên bàn ở phòng khách rồi mỉm cười quay ra. Tôi giơ tay vẫy nàng. Nàng không lại chỗ tôi. - Tên em là gì? - Em là Bi ạ. Bấy giờ nàng mới quay lại, nhìn tôi đồng thời mắt nàng cũng bao quát cả căn phòng. - Em có thích cài những bông hoa này lên tóc không?. - Không ạ. Và nàng lúc lắc cái đầu làm hai bím tóc nhảy tưng tưng trên đôi vai bé nhỏ. - Em làm việc ở đâu? Nàng chỉ cười không đáp. Tâm trí nàng bị hút hết vào chiếc quạt bàn. Những cánh quạt xoay tít làm nàng thích thú, mắt nàng như dán chặt vào từng vòng quay. - Em có thích không? - Tôi lại nhẹ nhàng hỏi. - Cho phép em được tự tắt và lại bật lên xem nhé? - Tôi cho phép em đấy, nếu như em thích như vậy. Nàng tắt quạt rồi lại bật lên cho nó chạy lại. Đó là một chiếc quạt cấu tạo đơn giản, cánh quạt không có lồng bảo hiểm. Tôi chưa kịp ngăn thì Khasima Bi đã đưa một ngón tay ra chặn lấy cánh quạt. Một tiếng thét dội lên, đồng thời một ngón tay cũng lập tức được nhét vào miệng - đó là phản ứng đầu tiên của bản năng sinh tồn. - Bị đứt tay rồi phải không? Đưa xem nào. [if gte mso 9]> - Chớ nên làm như vậy. Một cái gật đầu biểu đồng tình. Thằng bé giúp việc chạy vào, lên tiếng quở trách nàng thậm tệ và rồi nó thô bạo đẩy nàng ra cửa. Nhưng bước ra cửa rồi nàng vẫn quay lại nhìn tôi và nở một nụ cười rõ tươi. Khasima Bi là con gái một ông hàng thịt có quán hàng ở đầu phố nhà anh bạn tôi. Mẹ nàng may vá thuê để phụ vào đồng lãi ít ỏi của ông chồng. Khasima Bi trông hàng phụ với bố, nàng thường mang thịt tới tận nhà cho khách hàng, đôi khi hàng xóm có người nhờ nàng giúp dăm ba việc với số tiền thuê rất rẻ. Tuổi trẻ thích sự vận động nhanh nhẹn và thường những gì chuyển động được đều có sức quyến rũ rất lớn đối với họ. Nhất là đối với Khasima Bi. Sau hôm chúng tôi quen biết nhau, tôi có nhìn thấy Khasima Bi chỗ gần cửa hàng thịt. Nàng đứng cạnh một chiếc xe đạp của khách hàng. Nàng nhắc một bánh xe lên, xoay cho nó quay rồi hãm lại. Bánh xe đập phải những ngón tay của nàng, nàng nhìn quanh xem có ai nhìn thấy không. Nhận ra tôi, nàng phá lên cười thật to rồi ù té chạy mất. Vì sao tôi lại để ý tới cô bé ấy? Là vì tôi cảm nhận ở nàng một tâm hồn đồng điệu với tôi. Người lớn chúng ta nhiều khi cũng muốn ngăn chặn một sự vận động nào đó lắm chứ. Các nhà tâm lý học cứ việc bày đặt ra những giả thuyết rắc rối về nguyên nhân của cái ước muốn đó. Riêng tôi, tôi biết là loại ước muốn đó không ít tí nào. Thật là phi thường nếu thử đưa tay cho điện giật xem sao? Sẽ dễ chịu chắc? Không, tất nhiên là sẽ rất đau rồi. Vậy mà có khi chúng ta cũng không thoát khỏi sự cám dỗ của cái cảm giác khó tưởng tượng đó. Hoặc là khi đứng trên mép mái nhà, ta tưởng tượng mình bước thêm một bước nữa thôi là rơi ngay xuống đất. Ta nhắm mắt lại, nín thở, hình dung ra cái bước khủng khiếp đó, cái sự rơi đó, thốt nhiên ta lùi lại. Nhưng đối với Khasima Bi với cái sự bướng bỉnh vốn có của tuổi trẻ, rất có thể nàng sẽ bước cái bước đó mà không hề phân vân. Đó là cái đã khiến tôi mê nàng, đó cũng chính là cái đã tạo nên sự đồng điệu về tâm hồn giữa tất cả những sự xa lạ về phong cách sống của chúng tôi. Sau đó ít lâu, tôi rời thành phố và quên dần Khasima Bi. Mãi bốn năm sau, tôi mới có dịp trở lại thăm bạn bè tôi ở Khaiđarabat. Tôi có hỏi thăm về nàng và chính cái anh chàng giúp việc độ nào, người đã thô bạo đẩy nàng ra khỏi cửa ấy đã nói với tôi rằng: - Năm ngoái, cô ta đã lấy anh chàng Makhơbup và đã theo chồng chuyển tới một thành phố khác rồi. - Chồng của cô ấy là ai vậy? Anh ta làm gì? - Tôi hỏi. - Anh ta là một người đua môtô. Giờ đây anh ta chở thêm cô vợ ở ghế sau nữa - nói rồi cậu ta cười lên hô hố… Tôi cố hình dung ra chồng của nàng, hình dung ra cả lễ cưới theo đúng phong tục đạo Hồi có ngựa đi rước dâu, mùi thuốc lá thơm và nụ cười rạng rỡ của cô dâu… - Tôi còn nhớ cô nàng ngồi ôm eo anh chồng mà phóng mô tô khắp đó đây - cậu giúp việc lại cười to hơn. Tôi cảm thấy một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng mình và sau đó thì tôi rời khỏi Khaiđarabat. Ít lâu sau tôi nhận được một bức thư của anh bạn Rao, anh bạn tôi cho biết chồng của Khasima Bi đã tử nạn. Mô tô của anh ta đâm vào cây trong lúc phóng nhanh, anh ta thì chết ngay tại chỗ, còn Khasima Bi vợ anh ta cùng đi thì chỉ bị văng ra khỏi xe và bị sây sát nhẹ. Một chuyện bi thảm thật đấy, nhưng tôi lại nhìn nhận nó theo một cách riêng. Tuổi trẻ sôi nổi, hiếu động rất ghét những chướng ngại vật. Cuộc sống chẳng khác gì một tia chớp. Chàng trai hẳn là đang ngây ngất trước vòng tay ôm âu yếm của người vợ yêu, lúc đó anh ta thèm được bay vút lên như một mũi tên cho nên mới cho xe lao đi với một tốc độ ghê người như thế. Còn nàng, chắc là lại định thò chân vào bánh xe để chặn đứng nó lại như khi xưa nàng đã chặn vòng quay của cánh quạt. Biết đâu chính trên chiếc môtô đang phóng với tốc độ ghê người tới chỗ chết đó Khasima Bi đã sống những giây phút thực sự có ý nghĩa nhất của đời nàng cũng nên. Tôi lại hình dung ra cảnh lễ cưới của nàng, thấy nàng là một cô dâu cực kỳ lộng lẫy với bộ áo cưới dân tộc rực rỡ. Chiếc áo dài lục xanh, chiếc khăn choàng màu da cam, khăn voan trắng như tuyết, hai bím tóc thả dài trên ngực, nụ cười khêu gợi từ cái miệng thanh tú và ánh mắt bạo dạn từ đôi con mắt thật to... Tôi không thể tưởng tượng được Khasima Bi lại là một người phụ nữ góa chồng. Đối với tôi, nàng là kết tinh của tuổi trẻ không hề khuất phục với một sức mạnh lớn lao và nhịp điệu dồn dập của cuộc sống. Tôi thấy nàng giống như một loại cây rực lên trong ngọn lửa của những cánh hoa đỏ thắm. Nàng giống như một con sóng đang lên để vươn tới tận vầng trăng. Tôi không muốn và rất sợ phải thấy nàng là một góa phụ khi nàng mặc bộ xiêm y đen với một vành khăn tang và khuôn mặt nàng nhợt nhạt như một nụ hồng bạch chưa đến thì. Tôi chưa phải thấy nàng làm góa phụ thì một thời gian sau, sung sướng hay tin nàng đã tái giá - Nàng lấy một người phi công lái máy bay thử nghiệm tên là Khaphiz quê ở Aurangabat. Có lẽ bạn đọc đã định thay tôi kết thúc câu chuyện này rằng: Họ sống rất hạnh phúc bên nhau mãi mãi và con cái của họ đông đúc đầy nhà... Nhưng được ít lâu tôi gặp Kairunixa, bạn gái từ thuở ấu thơ của nàng. - Khasima Bi mất rồi, - cô ấy cho tôi biết. - Chuyện xảy ra như thế nào? Cô gái kể lại rằng chồng của Khasima Bi có một cô bạn ở sân bay nơi anh ta đang làm việc. Cô này làm chiêu đãi viên trên máy bay. Khasima Bi phong phanh biết được chuyện đó. Một hôm Khasima Bi đề nghị chồng đưa nàng đến sân bay. Nàng xin được bay cùng chồng, nhưng anh ta từ chối. Thế là nàng lao ra đường băng khi máy bay của Khaphiz bắt đầu tăng tốc độ, Khasima Bi bị cuốn vào cánh quạt rồi bị hất văng ra. Nàng tắt thở, toàn thân dập nát. Khaphiz và cô chiêu đãi viên bị bắt giữ nhưng rồi họ lại được thả ra ngay. Không, Khaphiz hoàn toàn không có lỗi, ngẫm nghĩ về số phận của Khasima Bi, tôi kết luận. Vẫn như trước kia, Khasima Bi muốn chặn đứng mọi chuyển động - chuyển động của cánh quạt, của bánh xe, đến cả chuyển động của một chiếc máy bay. Nàng sinh ra trên đời này là để chặn đứng sự chuyển động không gì kìm hãm nổi của vũ trụ - dù chỉ là trong một khoảnh khắc... Tôi trầm tư trong những âm thanh pha tạp ồn ào của phiên chợ lẫn tiếng nhạc đang thịnh hành vọng ra từ các quán giải khát quanh đó. Khi bừng tỉnh, tai tôi lại nghe thấy tiếng huyên náo ngoài chợ, mắt tôi lại nhìn thấy những đường phố người người chen chúc đang cuốn bụi mù mịt. THU CHÂU dịch (19/6-86) |